
canh cô nấu. Ăn xong, rửa bát sạch sẽ, để cẩn thận lên chiếc tủ
bát, anh đứng dựa lưng vào cửa bếp một hồi lâu, cố gắng thăng bằng lại cảm xúc
của mình. Những ngày công tác vừagiống như con thoi đi lại mấy lượt giữa Thượng
Hải và Trương Gia Cảng, giờ có thể xem như bước đầu giải quyết xong các khó
khăn do bên giám đốc Cung ứng gây ra, anh cũng đã thấm mệt. Chuyến bay hơi muộn
nên Mục Thành ăn tạm một suất ăn vừa đắt lại chẳng có vị gì ở sân bay, sau đó
lên máy bay chợp mắt thiếp đi và không ăn bữa phục vụ trên máy bay. Bây giờ,
bát canh nóng hổi thơm phức kia đang được cái dạ dày của anh nhiệt liệt chào
đón, hơn thế, nó còn khiến lòng anh thấy ấm áp.
Đây không phải lần đầu tiên có người con gái nấu cơm
cho anh, nhưng dường như lại là lần khiến anh cảm động nhất.
Anh bước vào phòng Tạ Nam. Phòng ngủ và cả căn hộ bố
trí rất đơn giản, một chiếc tủ quần áo màu trắng, một chiếc giường cũng màu
trắng, trên tủ đầu giường bằng mây có đặt một chiếc đèn ngủ đơn giản. Tạ Nam
thu mình trong tấm chăn in hình những bông hoa nhỏ đọc sách, thấy anh đi vào,
cô lộ rõ vẻ bối rối.
Anh bỗng cảm thấy buồn cười, bước đến ngồi cạnh cô,
nói: “Canh ngon lắm, cảm ơn em”.
Tạ Nam không tự tin lắm, cô muốn nói thẳng với anh
rằng “Không còn sớm nữa, anh về nghỉ sớm đi”, nhưngnhìn khuôn mặt mệt mỏi và
tua tủa râu ria chưa kịp cạo của anh, cô lại không thể nói nên lời.
“Mấy hôm nay, nhớ anh rồi à?”
Tạ Nam đáp một cách miễn cưỡng: “Không nhớ là chuyện
không thể”, cô đã nói rất thật.
“Thế thì tốt, bởi vì anh cũng rất nhớ em.”
Trong đêm đông tĩnh mịch như vậy, giọng nói nhẹ nhàng
nhường ấy, quả thật có sức hút khác thường. Tạ Nam đỏ mặt, tay bấu chặt vào
chăn chẳng nói lời nào. Vu Mục Thành lấy quyển sách trong tay cô để lên chiếc
tủ đầu giường, nói: “Ngủ đi, anh về lối cửa chính, em không cần dậy đóng cửa
đâu”.
Tạ Nam thuận thế nằm xuống, Vu Mục Thành kéo chăn cẩn
thận đắp cho cô, vuốt mái tóc rồi khẽ cúi xuống nhẹ nhàng hôn cô, thì thầm:
“Ngủ ngon em nhé”, giọng anh trầm khàn mà dịu dàng. Sau đó, anh tắt đèn bàn rồi
ra ngoài.
Tạ Nam ngoan ngoãn nằm trên giường, chỉ nghe thấy
tiếng anh đóng cửa kính, kéo rèm cẩn thận, rồi tắt hết đèn điện, mở cửa bước ra
ngoài rồi chốt lại. Cô khẽ thở ra một hơi, dần dần thả lỏng cơ thể, song chiếc
hôn kia vẫn nóng bỏng trên trán, bên tai vẫn như hiển hiện hơi thở ấm áp
củaanh.
Cô vốn ngủ không tốt lắm, đặc biệt hay tỉnh dậy giữa
đêm nên thường đi ngủ sớm. Giờ này mọi hôm Tạ Nam đã tắt đèn yên giấc, nhưng
giờ đây với này, cô cảm thấy thật khó ngủ. Tạ Nam vùi đầu vào gối, quay ngang
quay ngửa mãi mới mơ màng thiếp đi.
Cũng không biết ngủ được bao lâu, cô đột nhiên tỉnh
dậy, chút ánh sáng le lói bên ngoài hắt qua khe cửa sổ, cô hoảng hốt nhỏm dậy,
với chiếc đồng hồ đeo tay để trên tủ đầu giường xem, mới bốn giờ sáng. Không
tin vào mắt mình, sợ lỡ mất giờ đi làm, cô vội vàng xuống giường vén rèm cửa
nhìn ra ngoài. Bên ngoài đã được bao phủ bởi một lóp tuyết trắng, những bông
hoa tuyết đang nhảy múa nô đùa trên không trung trong khung cảnh nửa sáng nửa
tối, chúng thỏa sức bay lượn, cả khu như một cảnh trong mộng. Tạ Nam không dám
nhìn lâu, loẹt quẹt về giường ngồi dựa lưng vào gối, không muốn ngủ thêm nữa,
cũng chưa muốn rời khỏi chiếc chăn ấm áp đáng yêu, cô lặng lẽ nằm xuống.
“Tĩnh lặng thế này, còn nghe thấy cả tiếng tuyết rơi.
”
“Nói linh tinh, hoa tuyết bay như thế, làm sao có âm
thanh được. ”
“Có đẩy, anh nghe xem. ” “Anh chỉ nghe thấy tiếng tim
em đập thôi, đừng đẩy anh mà. ”
Những kỷ niệm xưa cũ cứ ào tới khiến tâm trí cô bấn
loạn. Tạ Nam không thích hồi tưởng quá khứ, nếu có thể, cô thà mất trí nhớ còn
hơn, nhưng bản thân đâu có sự lựa chọn. Cô mệt mỏi xoa mặt, quyết tâm bỏ qua
những do dự, dù kết quả có như thế nào, cũng phải cố mà yêu cho tốt.
Có lẽ đây là cơ hội duy nhất để cô thoát khỏi hồi ức
chăng?
Buổi sáng, sợ tuyết sẽ làm tắc đường nên Tạ Nam cố ý
đi làm sớm hơn hai mươi phút. Không biết tuyết đã ngừng rơi tự bao giờ, trong
sân nhà cô vẫn còn phủ một lóp tuyết mỏng. Bên ngoài đã in dấu chân người giẫm
lên, lại thêm những vết bánh xe qua lại, nên không còn nhiều lắm vết tích của
tuyết nữa.
Vị trí đỗ xe của cô bên cạnh vườn, mở cửa xe, Tạ Nam
bỗng phát hiện trên cửa kính trước có mấy chữ, cô tò mò vòng ra phía trước xem.
Nhìn thấy dòng chữ “Lái xe cẩn thận!”, cô bật cười, đưa tay xóa đi, quay đầu về
phía đỗ xe của Vu Mục Thành, ở đó đã trống không.
Mấy ngày sau đó, Vu Mục Thành đều rất bận, nể mặtanh
rể, anh đã để giám đốc bộ phận Cung ứng chủ động từ chức, đồng thời nhờ bên
công ty môi giới tìm một người phù họp. Trước khi tìm được người, anh phải kiêm
luôn quản lý bộ phận Cung ứng. Có quá nhiều đơn đặt hàng phải giao trước Tết,
Mục Thành đành để giám đốc bộ phận Sản xuất thu xếp cho công nhân làm thêm, còn
mình thì dốc hết sức lực, lao theo mọi người.
Có điều hôm nào làm thêm, anh cũng cố gắng chỉ làm đến
chín giờ. Một mặt anh không muốn công nhân quá vất vả, mặt khác cũng không muốn
bỏ lỡ chút thời gian ít ỏi dành