
ới nhau,
sau đó aTần Đào, hôm nay cậu chơi đã chưa, nghe nói hoạt động này còn mời cơm,
hay là cậu ăn ở đâynhé, rồi chiều tiếp tục?”.
Tần Đào lắc đầu lia lịa nói: “Không cần nữa, không cần
nữa, những thông tin này đủ làm tớ hoa mắt chóng mặt rồi”.
“Thế thì được, cậu mang chồ đó về nghiên cứu dần,
chúng ta tìm chỗ nào ăn cơm đã”, Vu Mục Thành quay đầu hỏi Tạ Nam bằng giọng
rất quan tâm: “Em thích ăn món gì?”.
Tạ Nam mệt mỏi trả lời: “Đồ ăn cay”.
Vu Mục Thành chớp chớp mắt nói: “Cái này có chút vấn
đề rồi, anh lại thích các món thanh đạm hơn, nhưng không sao, chúng ta sẽ tìm
tiếng nói chung trong những thứ khác”.
Tần Đào nhìn Vu Mục Thành rồi lại nhìn Tạ Nam, anh
thực sự có vẻ không hiểu lắm, hôm qua còn độc thân giống anh, vậy mà hôm nay Vu
Mục Thành đã có bạn gái một cách thần kỳ chỉ trong chớp mắt. Anh cảm thấy cái
Đại hội Nhân Duyên này thật kỳ diệu, chiếc túi đựng tài liệu trên tay anh bỗng
chốc trở nên vô cùng quan trọng.
Vu Mục Thành không quen thuộc các nhà hàng ở thành phố
này lắm, mỗi lần đi tiếp khách đều do bên Thị trường hoặc bên giám đốc Hành
chính đặt chỗ sẵn cho anh. Anhgọi điện cho anh Ngô giám đốc Thị trường nói qua
tình hình của mình, Giám đốc Ngô lập tức chỉ cho anh vài chỗ, anh nói đại với
Tạ Nam một địa chỉ trong số đó.
Tạ Nam nói: “Nhà hàng đó em biết, em tự lái xe qua
cũng được”, không để anh kịp trả lời, cô quay gót đi thẳng ra bãi đỗ xe. Vu Mục
Thành nhìn theo dáng cô bật cười.
“Làm cái gì đấy Mục Thành, nói cậu đào hoa thì cậu
không nhận, thế mà mới đấy đã tìm được bạn gái rồi, phải gọi là tiếng sét ái
tình ấy nhỉ.”
Vu Mục Thành lấy điều khiển ấn nút mở cửa xe, nói:
“Tần Đào, đừng bao giờ nói tớ đào hoa hay những lời kiểu như vậy nữa nhé. Chúng
ta là bạn học lâu nhất, tớ có mấy người bạn gái cậu đều biết, cứ ví tớ với anh
chàng Đông Gioăng (*) mãi,
bạn gái tớ nghe thấy thì không tốt đâu”.
Tần Đào nhìn theo Tạ Nam lái chiếc Citroen đi qua
trước mặt, anh thắt dây an toàn và cười nói: “Sao tớ thấy cô gái này hình như
có vẻ muốn trốn tránh cậu?”.
“Thế nên tớ càng phải giữ chặt lấy”, Vu Mục Thành từ
từ khởi động xe, nói tiếp: “Yên tâm, dần dần cô ấy sẽ chấp nhận tớ”.
Tạ Nam vào phòng Vu Mục Thành đã đặt trước, rồi ngồi
thừ ra đó. Một lúc sau, Vu Mục Thành và Tần Đàocũng đến. Vừa tới nơi, anh giúp
cô treo áo khoác, khi gọi món cũng hỏi ý kiến cô, các món ăn đều được tham khảo
ý kiến và sở thích của cả ba người. Khi ăn anh còn giúp cô múc canh, ngồi tán
gẫu với Tần Đào nhưng vẫn để ý đến phản ứng của cô. Có thể nói biểu hiện của
anh vừa chu đáo vừa tự nhiên, đúng kiểu một người bạn trai thực thụ.
Anh nhập vai nhanh như vậy khiến Tạ Nam hoảng hốt,
không hiểu cuộc gặp kỳ lạ này là thế nào. Cô ăn mà không biết mình đang ăn gì,
trong lòng thấp thỏm không yên, cảm thấy cứ tiếp tục ở với anh tới tận chiều
nay, có lẽ mình phát điên mất. Cô cần tìm một không gian yên tĩnh để suy nghĩ
cho kỹ, thế là mượn cớ đã hẹn bạn ra ngoài dạo phố, cô chào tạm biệt Vu Mục
Thành và Tần Đào xin phép đi trước. Vu Mục Thành cũng cảm thấy cô không tự tin
cho lắm nên không miễn cưỡng nữa, anh đứng dậy khoác áo cho cô, dặn cô lái xe
cẩn thận.
Tạ Nam ngồi vào xe, tay nắm vô lăng, rồi nhẹ nhàng thở
một hơi dài.
Thực ra, cô không có hẹn với ai, vốn chỉ có một nơi
tuyệt đối yên tĩnh - chính là nhà của cô, nhưng bây giờ lại không thể về nhà,
nghĩ một lát, Tạ Nam liền lái xe đến siêu thị.
Quả thật cô không hiểu sao mình lại đột nhiên như
vậyvới người đàn ông hàng xóm, để giờ đây phải xách túi đi dạo quanh siêu thị
không mục đích như thế này. Khi Cao Như Băng gọi điện hỏi về Đại hội Nhân
Duyên, Tạ Nam cũng chẳng biết nói với bạn thế nào.
Cao Như Băng hiểu bạn mình, cô nàng khịt mũi hứ một
tiếng rồi nói: “Tớ biết ngay cậu chỉ nói mồm thôi, chắc chắn đến nơi rồi lại bỏ
cuộc chứ gì?”.
“Không có chuyện đó. Có điều...”, Tạ Nam vẫn không
biết nói thế nào cho phải.
“Đừng phí lời nữa, giờ cậu đang ở đâu?”
“Ở siêu thị.”
“Đến nhà tớ đi, hôm nay tớ nấu món canh thịt cừu.”
“Cậu cũng nấu ăn à?”
“Ăn cùng họ miệng tớ sắp mốc rồi, tớ đành phải cải
thiện một chút”, giọng Cao Như Băng thật thà, không khách khí.
Cao Như Băng ở căn hộ tầng hai mươi của khu chung cư
trong trung tâm thành phố, một căn hộ ba phòng ngủ sáng sủa, ban công hướng ra
công viên, phong cảnh tuyệt đẹp.
Quách Minh mắt tròn mắt dẹt nhìn theo hai bát canhthịt
cừu hầm củ cải to thơm lừng và sánh mỡ Cao Như Băng vừa múc ra, Tạ Nam nhìn với
vẻ thèm thu
Cao Như Băng lấy một hộp sữa bò đặt trước mặt Quách
Minh, anh thở dài kêu lên: “Trên đời này sao lại có chuyện bất công thế chứ,
thế này mà được à, bọn em hai bát canh to như thế mà anh chỉ được uống sữa, lại
là sữa tách bơ nữa chứ”.
Cao Như Băng cười nói: “Đừng kêu ca nữa, ngoan ngoãn
uống đi, lát nữa còn phải về nhà mẹ ăn cơm. Chẳng qua nhân ngày đầu tiên của
năm mới, em tự thưởng cho mình một chút thôi, bảo đảm sau khi xử lý xong nồi
canh này, anh ăn gì em ăn cái đấy, được không?”.
“Thôi thôi, các em cứ ăn đi, cùng lắm là anh không
nh