
? Để xe ở đây, lên xe anh,
anhđưa em đến công ty anh, chứng minh rằng anh không phải kẻ lang thang thất
nghiệp.”
“Này, này, tôi không đi đâu, tôi không muốn lại phải
đưa anh đến công ty tôi chỉ để cho công bằng.”
“Cái đó để sau hãy nói”, anh bất ngờ khoác vai đưa cô
đi, dứt khoát nhưng không hề đường đột, Tạ Nam đành bước theo anh. Đến bãi đỗ
xe, không để Tạ Nam kịp tìm xe của cô, Vu Mục Thành đã mở cửa xe của mình, cô
hoàn toàn mất ý thức bước vào xđịnh hướng nổi mình đang trong hoàn cảnh nào.
Vu Mục Thành im lặng lái xe, để Tạ Nam ngây người, từ
từ tiêu hóa những bày tỏ đột ngột của người hàng xóm.
Nhưng lúc này, trong đầu Tạ Nam lại hoàn toàn trống
rỗng. Cô nhìn về phía trước, không biết mình đang đi trên con đường nào. Mãi
cho tới khi xe dừng trước một xí nghiệp gần ngoại ô, cô mới chợt tỉnh lại thăm
dò xung quanh. Đây có thể coi là khu công nghiệp phát triển tương đối ổn định
của thành phố này. Nhìn mặt bằng trước mắt có thể thấy xí nghiệp không hề nhỏ,
trước cổng có treo dòng chữ “Công ty TNHH Thiết bị Máy điện Thành Đạt”, bên
cạnh còn gắn một bảng đồng “Xí nghiệp trọng điểm duy trì trị an khu công
nghiệp”. Vu Mục Thành nhấn còi, một nhân viên bảo vệ ra mở cổng cho anh. Vu Mục
Thành ngó đầu ra hỏi: “Cậu Trần này, hàng của bên Trương Gia Cảng tới chưa?”.
“Van chưa ạ, Tổng giám đốc Vu, có điều lái xe của họ
đã gọi điện tới, trên đường xảy ra chút sự cố, chắc tầm bốn giờ chiều là họ tới
thôi.”
Vu Mục Thành gật đầu, lái xe vào nhà xe. Tạ Nam bước
xuống lơ đãng nhìn xung quanh, cô chỉ thấy thắc mắc không biết vì sao mình lại
đến tận đây. Gió vùng ngoại ô thổi mạnh hơn, làm buốt lạnh tê cứng toàn thân,
cô bất giác hắt hơi một tiếng. Vu Mục Thành nắm lấy tay cô, dẫn vào khu văn
phòng. Bàn tay to lớn của anh nắm chặt lấy bàn tay đang lạnh cóng của Tạ Nam,
sự ấm áp ấy thật dễ chịu, cô nhìn xung quanh, hôm nay là ngày nghỉ, gần như
không có ai đi làm, mà cô cũng chẳng muốn co tay lại.
Kiến trúc của công ty này khá đơn giản thực tế, khu
văn phòng và khu công xưởng đều được thiết kế hai tầng. Văn phòng của Vu Mục
Thành ở tầng hai, không rộng cũng chẳng bài trí sang trọng, bên ngoài là vị trí
của thư ký, gian bên trong bày chiếc bàn làm việc đơn giản trên để chiếc máy
tính, một bên là tủ tài liệu, phía sát cửa sổ bày chiếc sofa màu đen, thêm một
chậu cây cảnh lá rộng, không có dấu ấn cá nhân trong đó. Vu Mục Thành bật điều
hòa, anh mời Tạ Nam ngồi xuống, rồi ra phía bình nước rót cho cô một cốc nước
nóng sau đó đặt lên bàn trước mặt cô. Thấy vẻ thảng thốt có chút hoảng sợ trên
mặt cô, Vu Mục Thành bật cười, nói: “Vừa rồi anh giới thiệu tới đâu nhỉ, có cần
tiếp tục không?”.
“Thôi”, Tạ Nam thở dài: “Sau này ta trao đổi thông tin
sau, cú shock hôm nay đủ lớn rồi, em hơi khó chịu. Em chỉ muốn đi gặp mặt để
làm quen với một người đàn ông, không ngờ ông trời lại đưa tới trước mặt em một
người bạn trai bằng xương bằng thịt”.
“Nói vậy là em đồng ý rồi đúng không?”
“Em nói đồng ý bao giờ chứ?”, nghe vậy Tạ Nam cuống cả
lên.
Vu Mục Thành ngồi bên cạnh nhoẻn miệng cười an ủi:
“Đừng sợ, anh sẽ không ép em, sẽ đợi cho tới khi em hoàn toàn đồng ý”.
Tạ Nam định thần lại, lần đầu tiên khoảng cách giữa
hai người gần như vậy, lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào anh như vậy, cô phát hiện
anh cũng đâu có xấu trai, một khuôn mặt vuông vắn, ánh mắt sáng, sống mũi cao,
đôi môi mỏng, hàm răng đều và trắng. Anh cũng đang nhìn cô thăm dò, nụ cười
trên mặt ngày càng lộ rõ, hỏi: “Những điều nhìn thấy có làm em vừa ý không?”.
Mặt Tạ Nam đột nhiên đỏ bừng lên, cố gắng trả lời một
cách cứng cáp để che đi sự yếu ớt của mình: “Nói chung là mặt mũi hài hòa,
không có gì đáng phàn nàn”.
Vu Mục Thành cười lớn nói: “Anh chưa bao giờ đánh giá
người khác khắt khe như em, anh rất hài lòng về em”.
Tạ Nam phát hiện ra, cô quả thực không hiểu gì về
người đàn ông trước mặt này. Trước đây, ngoài việc anh giúp mình khiêng đàn và
mời anh ăn một bữa cơm để tỏ ý cảm ơn thì hai người chỉ tình cờ gặp nhau, hơn
thế cũng chỉ giao tiếp vài câu xã giao mà thôi. Giờ lại ngồi với nhau nghiêm
túc nói về mối quan hệ yêu đương giữa hai người, Tạ Nam cảm thấy vừa hoang
đường vừa kỳ quái.
“Thế, em có thể hỏi anh câu này không?”
“Em cứ hỏi, anh sẽ trả lời rõ ràng những gì anh biết.”
“Sao tự nhiên anh lại có quyết định như vậy?”
“Anh nghĩ đó là tiếng sét ái tình”, Vu Mục Thành nhìn
nét mặt cô, ban đầu khuôn mặt ấy có vẻ không tin rồi sau lại như muốn bắt thóp
xem anh có nói thật hay không, anh vội vàng nắm tay cô an ủi: “Thôi nào, thôi
nào, anh nóinghiêm túc đấy. Anh thấy em rất tốt, xinh đẹp, vừa giỏi giang vừa
độc lập, lại rất hiểu chuyện, tính tình thoải mái, biết lý lẽ, đặc biệt nấu
canh rất ngon. Đúng rồi, mùi nước hoa em dùng anh cũng rất thích”.
Giọng anh hết sức chân thành, lời lẽ lưu loát, Tạ Nam
cảm thấy rất dễ chịu, bỏ ý định hỏi tiếp. Dường như người đàn ông trước mặt cô
lúc này không thuộc kiểu người chân thành, nhiệt tình vô tư giúp đỡ người khác
như cô vẫn tưởng, mà ngược lại giờ đây cô thấy