
áo len hồng kết
họp với cái váy chữ A và đôi giày da rồi khoác thêm chiếc áo khoác. Ngắm lại
mình trong gương, cô cảm thấy đã sẵn sàng để xuất phát. Nhưng, vừa bước chân
đến cửa Trung tâm, ngay lập tức cô cảm thấy hối hận, sự đông đúc ngột ngạt
khiến cô khó thở. Cô xem khoảng mười chiếc màn hình hiển thị, đâu đâu cũng thấy
những thông tin kiểu: Nam, học lực, chiều cao cân nặng, thu nhập bao nhiêu,
muốn tìm bạn gái ở độ tuổi nào, chiều cao cân nặng, trình độ học vấn, hình thức
ra sao, tính tình thế nào... Những nội dung này không gây cho cô chút cảm xúc
nào, còn việc lên sân khấu biểu diễn cô không nghĩ tới, càng chẳng dám nghĩ
đến. Mắt cô hoa lên, lòng nhủ thầm, tìm bạn trai kiểu này khác gì mò kim đáy bể
và có ý muốn thoái lui.
Đột nhiên, một phụ nữ tiến lại gần, nhìn vào mã số thẻ
của cô khiến cô giật mình, lùi lại một bước theo phản xạ. Người đàn bà đó nhìn
và xem xét kỹưỡng, mắt bà ta sáng lên sau đó nói: “Cô gái, trông cô có vẻ nho
nhã lịch sự, trình độ học vấn thế nào? Bây giờ làm gì? Cô có đồng ý qua lại với
con trai tôi không?”.
Tạ Nam cứng lưỡi không nói nên lời bèn lắp bắp:
“Bác... Bác... Cái đó, thế con trai bác, anh ấy không đến à?”.
Người đàn bà nói với vẻ tự hào rõ rệt: “Nó là Tiến sỹ,
rất giỏi, có điều công việc bận quá, tôi đành phải tìm trước cho nó một lượt.
Cô chắc cũng học đại học nhỉ? À, đúng rồi, cô bị nói lắp à?”.
“Cái đó, cái đó, vâng, cháu cứ, cứ hồi hộp là là...”,
Tạ Nam chưa dứt câu, người đàn bà đó đã bỏ đi.
Lại một cặp vợ chồng khác có vẻ rất trang trọng, thái
độ hiền hòa đi về phía Tạ Nam, cô nghĩ có lẽ mình có duyên với người già. Người
đàn ông hỏi cô về tuổi tác, côthật thà đáp rằng đã hai mươi tám tuổi, hai người
lắc đầu vẻ tiếc nuối nói rằng con trai họ mới hai mươi bảy, hy vọng tìm được cô
gái chỉ tầm hai mươi lăm tuổi.
Tạ Nam lòng vòng đi lại một lúc rồi lánh ra khu vực ít
người nhất gần cầu thang cuốn tự động. Cô đứng ngẩn ra ở đó hồi lâu, trong lòng
thầm nghĩ giữa đám người đông đúc này, gặp được một người chỉ trong tích tắc,
nhưng liệu anh ta có phải người mình cần tìm không thì lại quá khó. Có khi cái
vị phó phòng vợ mất mà Quách Minh nói tới kia còn thực tế hơn. Không phải đã có
một cô con gái rồi sao? Cô bé năm tuổi chắc là đáng yêu lắm.
Vu Mục Thành tới ngay cạnh mà cô hoàn toàn không cảm
nhận được.
“Tạ Nam, cô không sao chứ?”
Tạ Nam khẽ giật mình, nhìn thấy Vu Mục Thành, cô không
khỏi lúng túng, gặp người quen trong tình cảnh thế này thực sự không dễ chịu
chút nào. Tạ Nam đành chào xã giao: “Sao trùng họp thế, anh cũng đến tham gia
gặp mặt a?”.
“Không, tôi đưa một người bạn tới, cậu ấy vào tham gia
trò chơi rồi”, liếc xuống mã số trên thẻ của Tạ Nam, Vu Mục Thành bỗng thấy
không thể tin vào mắt mình: “Cái đó, cô đến để tham gia gặp mặt à?”. Tạ Nam
thẹn quá hóa giận, nói: “Nếu không anh cho rằng tết Dương lịch tôi không ở nhà
nghỉ ngơi cho khỏe mà chạy đến đây làm gì?”.
“Xin lỗi, tôi lắm chuyện quá.”
Tạ Nam cũng dịu giọng: “Người phải xin lỗi là tôi, tại
tôi căng thẳng quá. Thôi, tôi đi trước đây”.
“ơ, trò chơi bây giờ mới bắt đầu mà?”
“Thôi, tôi không chịu nổi chồ này nữa rồi”, Tạ Nam
khoát tay, nói tiếp: “Thà đi gặp cái anh phó phòng vợ mất mà bạn tôi giới thiệu
có lẽ còn đáng tin hơn”.
Cô quay người toan đi, Vu Mục Thành không do dự đưa
tay giữ cô lại: “Tạ Nam, chúng ta hẹn hò nhé!”.
Lời nói của anh khiến Tạ Nam kinh ngạc, mà ngay đến
bản thân anh cũng không nén nổi ngạc nhiên. Từ khi trưởng thành tới giờ, anh
rất ít khi buột miệng nói như thế. Nhưng ngay sau đó, thấy Tạ Nam mắt tròn mắt
dẹt, há miệng nhìn mình, Vu Mục Thành chợt hiểu thực ra anh đã có suy nghĩ đó
từ lâu.
“Năm nay anh ba mươi hai tuổi, chưa kết hôn, đang làm
quản lý ở một công ty chuyên thiết bị điện, không có thói quen xấu nào...”
“Thôi, thôi”, Tạ Nam giơ tay ngăn anh nói: “Nếu
anhmuốn trêu đùa thì tôi cho anh biết trò cười của anh chẳng đáng cười chút nào
đâu”.
“Anh nói nghiêm túc đấy, Tạ Nam. Em xem, chúng ta là
hàng xóm, cùng ở một khu, cũng coi như đã biết xuất thân của nhau. Anh và Lưu
Kính Quần, chồng Hứa Mạn là bạn đại học, vậy là lai lịch của anh cũng rõ ràng.
Em đã gặp bạn gái trước của anh, anh cũng thấy bạn trai cũ của em, như thế cả
hai sẽ không cần lôi chuyện cũ ra nói. Em đã đến đây để gặp mặt, chắc cũng có
mục đích tìm bạn trai rồi, anh cũng rất muốn tìm bạn gái”, Vu Mục Thành nói một
mạch không dứt: “Anh thấy chúng ta có vẻ hợp. À, đúng rồi, anh cũng rất thích
canh em nấu”.
Tạ Nam ngây người nhìn anh, nghĩ nếu anh không điên
thì chắc cũng bị ảo giác hay hoang tưởng bởi hiệu ứng đám đông. Cô không nói
lời nào, quay đầu đi ra ngoài, Vu Mục Thành chạy theo sau. Trước cửa Trung tâm
triển lãm là một quảng trường rộng, gió lạnh tạt vào mặt, Vu Mục Thành đón lấy
chiếc áo khoác Tạ Nam vẫn cầm trên tay nhẹ nhàng khoác lên người cô, hết sức tự
nhiên. Tạ Nam kéo chặt áo khoác, nhìn sang Vu Mục Thành đang khoác chiếc áo thể
thao mỏng, cảm thấy chán nản.
“Anh còn theo tôi ra đây làm gì?”
“Em có lái xe tới không