
anh có chút... lừa đảo. Nếu anh
không muốn nói thật, thì cô hỏi làm gì cho phí công phí sức, chi bằng cứ để
đấy. Ngước mắt lên nhìn, quả nhiên thấy anh đang nheo mắt cố nhịn cười, cô càng
thấy không yên tâm.
“Anh không hề khoa trương, nhưng anh khẳng định rằng,
chỉ cần chúng mình hẹn hò, em sẽ thấy rất nhiều ưu điểm của
“Em hai mươi tám tuổi rồi, không có thời gian lãng phí
nữa, nếu kết bạn thì đầu tiên vẫn là có đi đến kết hôn được không”, giọng Tạ
Nam điềm nhiên, Vu Mục Thành cũng không lộ vẻ ngạc nhiên chút nào.
“Anh cũng vậy, người nhà giục kết hôn lâu rồi.”
Tạ Nam cứng họng, thầm nghĩ, được thôi, ít ra hai
người đều có một điểm chung. Khuôn mặt Vu Mục Thành thoáng vẻ trêu đùa, anh tủm
tỉm cười: “Hơn nữa, không phải anh tự cao tự đại nhưng anh nghĩ mình vẫn hấp
dẫn hơn vị phó phòng góa vợ kia chứ”.
Tạ Nam vô cùng hối hận vì ban nãy ở khu trung tâm đã
sơ ý nói ra điều đó, nên đành cắn môi ngồi im không nói gì. Vu Mục Thành khẽ vỗ
vai cô an ủi. Phát hiện thấy tay mình vẫn nằm gọn trong bàn tay anh, cô vội
vàng thu tay lại nhưng không ngờ lại bị anh nắm chặt hơn.
“Bất ngờ quá, em chưa chuẩn bị.”
“Em cũng đừng khép mình quá, chúng ta cứ từ từ tìm
hiểu cũng được, cùng đề ra một số quy tắc rồi dần dần tiếp xúc với nhau. Nếu
cảm thấy hợp, chúng ta sẽ kết hôn, nếu không thì thôi.”
“Có vẻ như anh rất hiểu lý lẽ, anh thử nói các quy tắc
em xem.”
“Duy trì mối quan hệ hai người với nhau, trong thời
gian tìm hiểu, em không được đi gặp mặt, hay tham gia các Đại hội Nhân Duyên,
anh cũng thế. Có việc gì thì hai người cùng bàn, cùng thẳng thắn với nhau. Đó
là quy tắc anh đưa ra, em có thể bổ sung.”
Rõ ràng Tạ Nam có nhiều thứ muốn nói nhưng lạikhông
biết bắt đầu từ đâu, chỉ biết chớp mắt nhìn anh. Vu Mục Thành cảm thấy dáng vẻ
của cô có chút ngờ nghệch, cái ngờ nghệch hoàn toàn chân thật chứ không phải
cái trẻ con không đúng so với tuổi. Anh quan tâm nói: “Không sao, em cứ suy
nghĩ đi, nghĩ xong nói với anh lúc nào cũng được, chỉ cần điều đó hợp lý thì
chúng ta có thể thương lượng”.
Tạ Nam bị dao động bởi vẻ chắc chắn của anh, mãi sau
cô mới nói: “Cái này, chúng ta... cũng không thân lắm, dần dần liệu có được
không? Là em nói, cái đó...”, cô càng nói càng chẳng hiểu mình đang nói gì, chỉ
cảm thấy sao hôm nay mình nói lắp nhiều thế.
Vu Mục Thành cười lớn: “Anh đồng ý”, quả nhiên, anh
hiểu ý cô muốn nói gì.
Tạ Nam chỉ thấy mặt mình nóng bừng lên như đang sốt,
lấy hết sức thu tay về, cầm cốc uống một ngụm to.
“Anh hoàn toàn đồng ý rằng chúng ta nên từ từ, để cả
hai th thức quá trình tìm hiểu theo đúng trình tự. À đúng rồi, nếu nấu canh thì
phải mời anh tới ăn nhé, yêu cầu này không quá đáng chứ. Nếu em không muốn nấu
nướng thì anh làm cũng được. Anh thấy như thế rất cần thiết để hai người hiểu
nhau hơn.”
Tạ Nam nhìn chăm chăm vào cốc trà không nói gì, côquả
thực không ứng phó nổi với sự thân thuộc đến một cách tự nhiên và đường đột như
thế này.
Di động của Vu Mục Thành bồng đổ chuông, anh xin lỗi Tạ
Nam rồi đứng dậy nghe máy, là điện thoại của Tần Đào. Anh chàng Tần Đào tội
nghiệp nhận được sự chào đón nồng nhiệt ở Đại hội Nhân Duyên. Hiện giờ, rất
nhiều cô gái và gia đình các cô đang bao quanh anh, Tần Đào cảm thấy không chịu
được cái diễm phúc ở đâu đột nhiên bay tới như thế nên gọi điện cầu cứu Vu Mục
Thành đến giải vây cho mình. Vu Mục Thành cười nhận lời và nói sẽ tới ngay.
Anh tắt điều hòa, nói gì đó rồi đưa cho Tạ Nam một tấm
danh thiếp, nói: “Đây là danh thiếp của anh, nếu không anh e rằng ngay đến ba
chữ tên anh, em cũng không biết, trên đó còn có số điện thoại của anh”.
Tạ Nam miễn cưỡng nhận lấy tấm danh thiếp, rồi đưa
danh thiếp của mình cho Vu Mục Thành, anh rất hài lòng nhận lấy sau đó đưa cô
xuống nhà lên xe. Ra đến cổng, dặn dò bảo vệ nhận được hàng của Trương Gia Cảng
thì thông báo ngay cho mình xong, anh lái xe nhanh đưa cô về khu trung tâm
triển lãm.
Khi hai người bước vào khu trung tâm triển lãm, họ đều
cảm nhận được hơi nóng từ trong phả ra, số người đã đônghơn rất nhiều so với lúc
họ rời khỏi. Vu Mục Thành gọi điện cho Tần Đào, Tạ Nam cởi áo khoác vắt trên
tay. Một lúc sau Tần Đào đi ra, một tay cầm áo khoác, một tay cầm chiếc di động
màu sắc lòe loẹt dành cho phái nữ - đó là chiếc di động cô anh ấn vào tay để
anh tiện liên lạc trong thời gian ở Trung Quốc, ngoài ra còn kẹp một chiếc túi
giấy lớn trên tay, tuy khuôn mặt đẫm mồ hôi nhưng xem ra rất phấn khích.
“Mục Thành, hôm nay thu hoạch không tồi đâu, rất nhiều
cô gái đã để lại thông tin và phương thức liên lạc cho tớ, có điều nhiều vị phụ
huynh cứ bám chặt lấy tớ khiến tớ hơi mất hứng”, Tần Đào nhìn sang Tạ Nam đang
đứng cạnh Vu Mục Thành, mắt sáng lên: “Quý cô này là?”
“Không được có ý với bạn gái tớ, Tần Đào”, Vu Mục
Thành giật lấy chiếc thẻ hồng Tạ Nam quên chưa tháo xuống kia, tiện tay vứt vào
thùng rác cạnh đó.
Tần Đào cười nói: “Sáng nay còn giả vờ giả vịt là
không muốn vào, chưa được bao lâu mà đã tìm được bạn gái rồi”.
Vu Mục Thành cười và giới thiệu hai người v