
“Sao lúc nào ông cũng bẻ
cong lời của tôi đi nhỉ, tôi bảo con gái chỉ cần lấy bừa một người đàn ông lúc
nào, chẳng lẽ tôi không muốn điều tốt cho Nam Nam ư?”
Rầu rĩ nhìn bố mẹ đang
hăm hở đấu khẩu, Tạ Nam thầm nghĩ sau này nên hạn chế về nhà có lẽ tốt hơn. Vừa
nghĩ đến đó, cô lại gạt đi ngay và tìm cách xoa dịu cuộc chiến kia: “Thôi được
rồi bố mẹ, lâu lắm con mới về nhà một lần, bố mẹ cứ thế này, con cảm thấy mệt
mỏi lắm, con nói rồi, con sẽ tìm hiểu, kiếm bạn trai chuẩn bị cho hôn nhân cả
đời, bố mẹ cứ yên tâm”.
Nghe vậy, bố mẹ cô không
tranh luận thêm nữa. Tạ Nam trở về phòng của mình, đổ người xuống giường cười
buồn bã. Biết đi đâu tìm bạn trai chuẩn bị kết hôn đây? Cứ nghĩ đến lời hứa của
mình lúc nãy, cô lại muốn đầu hàng. Bồng nhiên nhớ tới Cao Như Băng có nhắc đến
cái gì mà Đại hội nhân duyên do tòa báo tổ chức, cô ấy nói rất nhiều thanh niên
trí thức nhưng giao thiệp không rộng lắm đãđăng ký tham gia mong tìm kiếm vận
may.
Thôi được, khi quay lại,
mình cũng tham gia là được chứ gì.
Quyết định như vậy, tự
nhiên cô thấy khoan khoái chìm vào giấc ngủ.
Thời gian thấm thoắt thoi
đưa, đã đến tháng Mười một rồi, tiết trời cuối thu hơi se lạnh. Sáng Chủ nhật,
Tạ Nam xách làn đi siêu thị trước khu nhà mua chút rau tươi rồi trở về. Cô vừa
đến cổng chung cư, đang định quẹt thẻ đi vào, giọng nữ trong trẻo cất lên từ
phía sau: “Xin lỗi, em ở khu nhà này phải không?”.
Tạ Nam quay đầu nhìn lại,
chiếc xe Golf màu trắng đỗ cách cô không xa lắm, người phụ nữ có khuôn mặt
thanh tú, không quen biết ngồi sau vô lăng ngó đầu ra tươi cười nhìn cô.
“Đúng vậy.”
Cô ấy tháo dây an toàn
rồi xuống xe, dáng người cao thon thả, đi đến trước mặt Tạ Nam, cười tươi:
“Chào em, chị ở khu nhà Hoa Đinh Hương đợt ba phía sau, hàng xóm của em. Bình
thường có phải em hay đi chuyến xe bus số 530 không?”.
Khu nhà này chia làm ba
đợt thi công, tổng cộng đếngần hai nghìn hộ dân, gồm hơn chục dãy nhà cao tầng,
mỗi dãy đều được đặt tên theo một loài hoa, dãy nhà Tạ Nam ở có tên Uất Kim
Hương. Dù rằng cuộc gặp gỡ này có chút kỳ lạ, nhưng nhìn cô gái mặt mày thanh
tú, có vẻ trí thức, có học hành, nụ cười thanh lịch, rất có thiện cảm đứng đối
diện, Tạ Nam trả lời nhiệt tình: “Trước đây em hay đi xe đó, nhưng bây giờ thì
không”.
“Làm quen chút nhé, chị
tên Hứa Mạn.”
“Em là Tạ Nam.”
Hai cô gái mỉm cười, gật
đầu với nhau.
“Bình thường, em có hay
vào mạng không?”, câu hỏi của Hứa Mạn càng lúc càng kỳ quái, bản thân cũng cảm
thấy câu hỏi của mình hơi buồn cười nên cô vừa cười vừa nói.
“Có chứ”, Tạ Nam như bị
cuốn hút, nghiêng đầu nhìn cô gái l
“Em đã vào diễn đàn của
chung cư mình chưa, đã ghi danh đăng nhập nhóm QQ(*)chưa?”
“Chưa, em mới đến chưa
lâu, không biết ở đây có cả nhóm chat và diễn đàn nữa.”
“Không sao, em đợi chị
một chút”, Hứa Mạn trở về xe lấy giấy bút, rồi viết vội địa chỉ trang web và số
QQ củanhóm, sau đó đưa cho Tạ Nam, nói thêm: “Em cứ vào trang web này mà xem,
còn nhóm QQ kia toàn là người chung cư mình. Chị chẳng có ý gì đâu, bởi vì
tháng trước có người mở mục tìm người trên diễn đàn, chị thấy người cần tìm
giống em lắm. Bài viết của người đó rất hay và cảm động lòng người, em cứ lên
xem sẽ biết”.
Hứa Mạn vẫy tay chào cô
rồi lên xe lái về khu nhà Hoa Đinh Hương.
Tạ Nam sợ hãi, cầm mảnh
giấy đứng trân trân tại đó. Theo bản năng, cô nghĩ ngay đến Hạng Tân Dương,
nhưng rồi lại gạt đi ngay. Anh ấy biết rõ cô đang ở đây, muốn tìm cô cũng không
cần thiết phải chọn phương án ầm ĩ lên như vậy, hơn nữa, cô vốn cho rằng anh sẽ
không bao giờ trở lại tìm mình nữa.
Cô về nhà lấy chiếc máy
tính xách tay ra, lòng đầy nghi hoặc bật máy, đăng nhập vào địa chỉ diễn đàn
Hứa Mạn đưa với tư cách là khách vãng lai, chẳng cần tìm kiếm lâu la, ngay trên
trang đầu có tiêu đề tìm người, Tạ Nam nhấp chuột vào xem, bất giác bật cười.
Người mở mục này có
nickname “Hát trong gió”, rất nghệ sỹ, với chủ đề: “Tìm cô gái tòa nhà uất Kim
Hương tôi đã tình cờ gặp gỡ ngày 18 tháng 10”. Chủ đề này được đăng lên ngày 25
tháng 10, nội dung văn thơ lai láng khiếnTạ Nam hết sức ngạc nhiên.
“Gửi em gái tòa nhà uất
Kim Hương!
Em có nhớ bộ truyện tranh
‘Rẽ trái hay rẽ phải’ của Jimi không? Jimi đã mượn tranh để kể về câu chuyện
ngụ ngôn nơi phố thị. Câu chuyện đó vẫn xảy ra hằng ngày trong cuộc sống xung
quanh chúng ta. Chúng ta sống cùng một thành phố, ở cùng một khu chung cư, vậy
mà trước đây chưa từng gặp gỡ. Cho đến đêm ngày 18 định mệnh kia, trên chuyến
xe bus 530, anh đã tin vào số phận, dù chúng ta một người rẽ bên trái, một
người rẽ bên phải, nhưng đến một thời gian nào đó, chúng ta sẽ có duyên gặp lại
nhau.
Chúng ta lên xe cùng một
bến, xuống cùng một địa điểm, vào cùng một tiểu khu. Chúng ta gần nhau trong
gang tấc, tựa hồ như chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào nhau, nhưng chúng ta
lại giữ cho mình một khoảng cách. Đôi chân chúng ta bước cùng một nhịp, sánh
bước trên con đường hoa cỏ chính giữa tiểu khu. Anh còn có thể cảm nhận được
mùi hương thanh tao từ em. Em dừng