
ồn, một chút thẫn thờ chứ không muốn đối diện với anh bằng xương
bằng thịt.
Nhưng Tạ Nam biết rằng đó chỉ là suy nghĩ hoang đường
mà thôi. Cuối cùng, cô cũng bỏ tay xuống, đứng dậy ra mở cổng. Xuất hiện trước
mắt cô lúc này là một Hạng Tân Dương hoàn toàn khác. Anh không còn trẻ trung vô
tư như ngày nào, mà đã là một người đàn ông trưởng thành. Anh mặc chiếc sơ mi
trắng khoác ba lô màu ghi, thân hình cao gầy, khuôn mặt thanh tú giờ đã điểm
thêm nét ưu tư.
Tiếng đóng cửa ô tô bên ngoài vọng vào, Tạ Nam vô thức
ngẩng đầu nhìn lên, đưa mắt hướng về bãi đỗ xe đối diện, Vu Mục Thành từ trong
xe bước ra, mỉm cười gật đầu chào cô, Tạ Nam lơ đãng gật đầu theo rồi nói
vớiHạng Tân Dương: “Vào trong ngồi đi!”.
Hạng Tân Dương vào phòng ngồi trên ghế sofa, Tạ Nam
rót trà đưa cho anh. Trà Mao Tiêm chính là đặc sản quê hương cô, lần trước về
thăm nhà mẹ cô đã ép cô mang theo một chút. Thường xuyên mất ngủ nên cô không
có thói quen uống trà, cũng chẳng nghĩ nó lại được dùng trong dịp này. Hạng Tân
Dương đón tách trà, chiếc nhẫn bạch kim họa tiết trang trí đơn giản trên ngón
áp út tay phải của anh lọt vào mắt cô, cô nhìn qua hướng khác rồi ngồi xuống
chiếc ghế bên cạnh.
“Nam Nam, mấy năm nay em sống tốt chứ!”
“Cũng không đến nỗi nào, còn anh?”, Tạ Nam đáp lại một
cách máy móc.
“Anh cũng ổn”, mấy năm nay nhà đất tăng giá đột ngột,
làm về thi công công trình bất động sản, nên công ty của Hạng Tân Dương phát
triển rất tốt. Ngập ngừng một lúc, anh nói tiếp: “Có lẽ anh sẽ ở đây một thời
gian dài”.
“Em nghe Băng Băng nói rồi”, cô bình thản trả lời.
Sau một hồi im lặng, khó khăn lắm Hạng Tân Dương mới
tìm được chủ đề, nói: “Nên trồng một ít hoa cỏ trong vườn, để không như thế phí
quá”.
“Em mới chuyển tới, chẳng buồn thu xếp, mà mùatrồng
hoa cũng qua rồi, để đầu xuân sang năm tính sau.”
Tạ Nam thuận miệng trả lời, kỳ thực trong lòng cô chỉ
cảm thấy lố bịch, hai người xa nhau đã bảy năm trời giờ mới gặp lại, vậy mà cô
có thể đối đáp trơn tru, như thể chưa từng có mối liên hệ nào giữa hai người.
Nhưng dù sao căn nhà này cũng do hai người mua, dù họ
chia tay trong những ngày mặn nồng nhất, thì mối quan hệ ấy đâu phải là số
không mà dễ dàng lờ đi được.
Hạng Tân Dương nhìn chén trà, chẳng biết nói gì, Tạ
Nam lại cố tình không chủ động tiếp chuyện.
“Hy vọng anh không làm phiền em, Nam Nam. Chỉ là anh
không yên tâm, muốn tận mắt nhìn thấy giờ em sống như thế nào.”
“Em rất ổn”, Tạ Nam trả lời với vẻ mệt mỏi: “Cảm ơn
anh đã quan tâm, em đoán anh sống rất tốt, nên chưa bao giờ lo lắng về điều đó
Câu nói có vẻ mỉa mai, sự góc cạnh đó trước kia cô
chưa từng thể hiện với anh, dù đã có những hờn dồi, những ngập ngừng, ngây thơ,
những dịu dàng đắm đuối, anh bàng hoàng nhận thấy mọi thứ giờ đã khác xưa rồi.
Thời gian đã kịp hằn lên vết tích với Tạ Nam đang ngồi
trước mặt anh, da mặt cô không còn mịn màng, đôi mắtkhông còn lúng liếng linh
hoạt như trước nữa, chỉ có những đường nét thanh tú trên khuôn mặt vẫn vẹn
nguyên. Sự thay đổi lớn nhất của cô chính là vẻ điềm tĩnh không chút gợn sóng,
không còn là cô thiếu nữ luôn miệng cười nói trước mặt anh nữa rồi.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt”, anh khẽ lẩm bẩm, cầm chén
trà lên một cách vô thức, mắt nhìn qua cửa kính. Lá trà trong chén đang nở dần,
xanh tươi, chỉ thoáng nhìn anh cũng biết đây là trà Mao Tiêm đặc sản quê cô.
Khi anh đưa Tạ Nam về nhà cô vào kỳ nghỉ hè của năm
thứ ba đại học, bố mẹ cô đã tiếp đãi anh bằng thứ trà này. Anh vốn không có
thói quen uống trà, nhưng mấy năm làm việc bên ngoài, anh vẫn hay nhờ người mua
cho thứ trà ấy, mỗi ngày pha một tách, chậm rãi thưởng thức.
Anh nhẹ nhàng nhấp một ngụm, vị chan chát đi qua để
lại dư vị dịu ngọt quen thuộc ngày nào.
Hạng Tân Dương ngẩng đầu nhìn căn phòng, sơ đồ căn
phòng này anh đã quen thuộc như trong lòng bàn tay, anh đã từng tranh luận rất
sôi nổi với cô về cách phối màu như thế nào, trang trí ra sao, dùng đồ gì,
ngoài vườn trồng cây gì, hoa gì.
Vậy mà giờ đây, tất cả hiện lên trước mắt anh hoàn
toàn khác hẳn. Nghĩ đến đó, anh đột nhiên cảm thấy khôngthể tiếp tục ngồi nơi
này thêm nữa, vội vã bỏ chén trà xuống rồi nói: “Anh có chút việc phải đi đây”.
Tạ Nam tiễn anh ra cửa, anh không quay đầu nhìn cô,
lên chiếc xe Volvo S80 màu xám đậm, khởi động rồi rời đi. Tạ Nam tựa người vào
cửa một lúc, tới khi bình tâm trở lại cô mới mệt mỏi xoay người, chầm chậm trở
về phòng khách, nằm trên chiếc ghế bành.
Từ ban công nhà mình, Vu Mục Thành đã nhìn thấy toàn
bộ cảnh ấy.
Anh không có ý định thăm dò đời tư của người khác,
nhưng chiều Chủ nhật hôm nay, Vu Mục Thành vừa đi tiếp khách về, cảm giác nhàn
rồi và thoải mái, lại thấy tiết trời mùa thu dễ chịu hiếm có nhường này, bèn ra
ngoài ban công với chiếc máy tính xách tay, vừa để giải quyết một số việc, vừa
tranh thủ ngắm mặt trời lặn. Trong lúc vô tình cúi xuống, anh đã nhìn thấy toàn
bộ sự việc.
Anh đặt máy tính xách tay lên chiếc bàn tr bằng gỗ sơn
rồi đứng dậy nhìn xuống, Tạ Nam ủ rũ đi vào, dáng người mảnh khảnh, cô đơn
k