
ừng ngồi bên bờ hồ nhìn xa xăm sang
bên này: “Sao anh lại đưa em đến đây?”.
“Lúc đó em ngủ say quá, đưa em về nhà anh thì phải leo
bốn tầng, anh không ngại hàng xóm nhìn thấy nhưng lại sợ làm em tỉnh giấc. Mấy
ngày gần đây có phải em mất ngủ không?”
“Ai nói với anh thế? Em ngủ
say như chết ấy.” Tạ Nam nói thật, bởi giấc ngủ có được do tác dụng của thuốc
ngủ mang lại thì đúng là không mộng mị gì hết. Một giấc ngủ lịm đi nhưng không
làm người ta thoải mái, thậm chí còn như một cơn đầu độc thần kinh, sợ rằng
giấc ngủ đó sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Vòng tay Vu Mục Thành siết chặt hơn: “Lại còn cãi nữa
à?”, rồi khẽ khàng thì thầm vào tai cô với giọng khàn khàn, “Thôi được, anh
phải thừa nhận, anh chẳng ngủ được chút gì, anh nhớ em cồn cào, vừa nãy đang
ngủ, quờ tay không thấy em đâu, anh tỉnh dậy luôn đấy”. Người Tạ Nam bất giác
run rẩy.
“Lạnh không?”
Một buổi sáng sớm của tháng Năm, khí hậu mát mẻ dễ
chịu, Tạ Nam dựa sát vào vai anh, nói nhỏ: “Em không lạnh, chỉ là có chút lo
sợ. Mục Thành, em sợ đến một ngày, anh sẽ không thể chịu đựng nổi em nữa”.
“Sao em lại nghĩ như vậy?”
“Còn phải hỏi lại nữa sao? Nếu em là anh, em sẽ lựa
chọn một cô gái tính tình phóng khoáng vui vẻ một chút.”
Vu Mục Thành cười nhẹ: “Tự nhiên nửa đêm thức dậy lại
cảnh tỉnh mình không phải là một thói quen tốt đâu. Anh thà cứ trông thấy em
day dứt còn hơn là em phải ngồi cân nhắc cái mất cái được như thế. Hơn nữa, anh
đã nói rồi mà em cứ không tin anh, anh rất yêu cái tính hay dằn vặt của em”.
“Kỳ quặc thế.” Tạ Nam cười trách, giơ tay xoa xoa khuôn
mặt anh, “Em có lúc còn thấy ghét bản thân mình”.
“Thôi được, anh thích tự đày đọa mình, anh say mê tính
cách của em, lý do này đã đủ thuyết phục chưa?” Vu Mục Thành nhìn cô chăm chú,
“Trước khi quen biết em, anh đã quan sát em rất nhiều lần khi em đau khổ một
mình, nhưng hôm sau gặp lại, em tỏ vẻ như không hề có chuyện gì xảy ra. Anh
không phải mẫu người thích diễn anh hùng cứu mỹ nhân, nên sẽ không bao giờ có
thể cứu đượcnếu như người đó cam tâm tình nguyện chìm đắm trong những đau khổ
quá khứ. Nhưng em là em, anh yêu sự kiên cường và dũng cảm của em với bản thân
mình”.
Tạ Nam ôm chặt lấy Mục Thành, ngước lên hôn anh, rồi
nhìn vào mắt anh khẽ nói: “Em cũng yêu anh”. Rồi cô lại hôn anh, “Mục Thành,
thật đấy, em yêu anh nhiều lắm”. Trong lòng cô còn muốn nói lớn hơn: “Anh không
biết được em yêu anh đến mức nào đâu”, sau đó vòng tay ôm lấy cổ anh, càng hôn
anh nồng nàn say đắm.
Tạ Nam chủ động bày tỏ tình yêu với Vu Mục Thành, anh
còn cần gì hơn thế nữa. Thân thể anh áp lên người cô trên bờ lan can, hôn xuống
cằm, xuống cổ, khiến cô nghẹn thở mà phát ra tiếng rên khe khẽ.
Anh bế cô trở lại phòng ngủ, nụ hôn vẫn đặt trên môi,
Tạ Nam cứ ôm lấy anh mà đón nhận sự âu yếm. Anh đặt cô lên giường, nhẹ nhàng
cởi bỏ từng cúc trên chiếc áo sơ mi tay lỡ của cô, nụ hôn cứ nồng nàn xuống
mãi. Từng nụ hôn đặt trên thân thể cô nóng bỏng đến mức đau đớn, dường như
chúng đang thắp lên những tia lửa đam mê. Tạ Nam càng ôm anh chặt hơn, hơi thở
dồn dập chìm đắm trong những cơn sóng yêu đương mà cô luôn khao khát. Anh thì
thầm tên cô, âm thanh êm dịu cùng khoái cảm thể xác dồn dập ập đến khiến cô
không còn sức chống đỡ, chỉ biết lựa theo anh mà dâng hiến tất cả. Bởi sự cho
đi lúc đó lại mang ý nghĩa chiếm hữu, anh đã chiếm hữu toàn bộ cô và đưa đến
cho cô một sự viên mãn, lấp đầy những khoảng trống vắng giữa hai người. Hơi thở
họ gấp gáp, rồi ngây ngất mê say trong tiếng rên khẽ, cô đã thốt tên anh, và ba
chữ nhanh chóng quẩn quanh bên tai anh.
“Em yêu anh.”
Khi Tạ Nam cùng Vu Mục Thành lên máy bay đi Hàng Châu,
Hạng Tân Dương cũng nhận được một cuộc điện thoại.
“Chào ông Hạng, tôi họ Vương, bên phòng môi giới của
ban quản lý tiểu khu bên hồ. Tôi đã tra được điện thoại của ông để lại, như tôi
biết thì ông rất quan tâm đến một căn hộ của tòa nhà uất Kim Hương, bây giờ chủ
nhà quyết định rao bán, xin hỏi ông còn có hứng thú với căn hộ đó không? Chúng
ta có thể hẹn thời gian, tôi sẽ đưa ông đi xem.”
Hạng Tân Dương đang ở trong bệnh viện, anh đứng bên
cửa sổ tận cùng của hành lang, đang dịp nghỉ lễ, nhưng người trong bệnh viện
lại đông hơn hẳn ngày thường. Trước mặt anh, từng tốp bác sĩ y tá đi lại, những
bệnh nhân và người nhà tấp nập.
Anh đã đợi cú điện thoại này bảy năm rồi, bây giờ đột
nhiên nhận được nó, anh lại thấy vô cùng bất an.
“Tôi vẫn quan tâm đến, hôm nay có đi xem được
“Chủ nhà đã gọi điện báo là cô ấy đi du lịch rồi, ngày
4 tháng 5 sẽ trở về, khi nào tới thì đến ban quản lý tìm tôi, tôi sẽ đưa ông đi
xem nhà.”
Hạng Tân Dương lập tức gọi điện cho Tạ Nam, chỉ nghe
thấy tín hiệu tắt máy. Anh bỏ điện thoại xuống, quay người nhìn ra cửa sổ. Đây
là bệnh viện trung tâm nơi sầm uất náo nhiệt nhất của thành phố, tòa nhà vừa
mới xây của bệnh viện cao đến hai mươi tư tầng, còn khoa nội ở tầng thứ mười
sáu. Đứng ở đó nhìn ra cửa sổ là một ngã tư náo nhiệt bậc nhất của thành phố,
cây cầu vượt bắc qua ngã tư cũng nườm nượp xe cộ đi lại.
Anh