
nh đau tim mất
Vu Mục Thành đặt cô lên sofa, tiện tay bật đèn, đi vào
bếp rót cốc nước đưa cho cô, quan sát cô uống chầm chậm, rồi đỡ lấy chiếc cốc
đặt lên bàn, tiếp tục ngồi ôm cô. “Em không tới tìm anh cũng thế, đến lúc cơn
giận nguôi đi chắc chắn anh lại lò mò đến tìm em thôi. Anh hết đời rồi, coi như
đã bị em cầm tù vĩnh viễn.” Vu Mục Thành cười nhìn cô, “Mà con người anh không
hay dằn vặt, anh đã nghĩ thông rồi, em coi anh như một đối tượng lý tưởng để
kết hôn thì cũng là có trách nhiệm với anh rồi”.
Ảnh mắt Tạ Nam vẫn nhìn vô định, nhưng lại chẳng muốn
tranh cãi chuyện này nữa: “Em đói rồi, mình đi xuống nấu ăn đi”.
Vu Mục Thành không buông tay ra: “Muộn thế này rồi,
không nấu gì nữa, anh đưa em ra ngoài ăn”.
Hai người đều không muốn đi xa, Vu Mục Thành đưa Tạ
Nam đến một nhà hàng dân dã gần ngoại ô. Dạo này không hiểu sao những nhà hàng
dân dã lại đang là điểm đến “hot” của thành phố. Những nhà hàng này cố gắng bài
trí theo lối giản dị nhất, trước nhà treo những chiếc đèn lồng lớn, tất cả phục
vụ đều mặc váy hoa, trên tường treo những dây bắp ngô già và ót đỏ khô, còn bàn
ghế thì toàn loại cổ in hình Bát tiên quá hải và ghế dựa.
Tạ Nam không có hứng thú lắm, nỗi mệt nhọc tích tụ mấy
ngày liền bây giờ mới thấm, cô ăn gì cũng thấy đắng miệng không ngon. Nhưng câu
nói của Vu Mục Thành vẫn làm cô phải nhướng mày lên suy nghĩ.
“Anh thấy em mệt mỏi lắm rồi đấy, không thấy ngon
miệng cũng phải bắt mình ăn nhiều một chút, ăn xong rồi về thu dọn quần áo,
ngày mai đi Hàng Châu với anh.”
“Không được, em đã nói với cậu môi giới Tiểu Vương
rồi, mấy ngày nay em ở nhà đợi cậu ấy đưa người mua nhà đến. Cậu ấy nói là biết
một người đang rất muốn mua nhà ở tòa Uất Kim Hương, cậu ấy sẽ liên lạc với
người đó ngay.”
“Em thật sự muốn bán à? Hay là bán cho anh vậy.”
Tạ Nam lại cắn môi, cúi đầu không nói.
“Ái dà, em lại còn chọn lựa người mua nữa cơ à?” Vu
Mục Thành hết cách đối phó, “Anh không có ý gì đâu, chỉ muốn giúp em bớt việc
đi thôi. Mà theo anh, nếu trong lòng em đã dứt khoát rồi, thì có bán căn hộ đó
hay không cũng chẳng có gì quan trọng”.
Tạ Nam đặt đũa xuống, mỉm cười: “Mục Thành, chúng ta
đừng dính dáng gì đến căn nhà đó nữa, được không?”. Như quyết định một điều gì
đó rất nhanh, cô nói: “Em thấy em nên thẳng thắn nốt chuyện cuối cùng này với
anh, thực ra em muốn bán đó đi, tính tỉ lệ rồi trả cho Hạng Tân Dương số tiền
anh ấy đã bỏ ra, là bạn trai cũ của em “Em cứ khai từng chút một như thế, làm
như anh là kẻ bức cung em ấy.” Vu Mục Thành có chút ngạc nhiên, nói tiếp: “Căn
nhà của em, em có quyền định đoạt, anh không ý kiến gì cả. Có điều em cứ kiên
quyết trả lại tiền cho bạn trai cũ, đối với người đàn ông, như vậy là một sự sỉ
nhục nếu như người ấy thực sự yêu em”.
“Anh ấy đang đòi ly dị, em không muốn để anh ấy có một
ảo tưởng sai lầm nào nữa.” Tạ Nam chần chừ một lúc rồi nắm lấy tay Vu Mục
Thành, “Nếu làm thế khiến anh ấy hận em thì có lẽ sẽ tốt hơn cho anh ấy. Vu Mục
Thành, xin anh đừng hiểu lầm nhé, em đảm bảo với anh, em không có ý gì khác
đâu”.
“Cơn ghen trước đây của anh đúng là làm em sợ chết
khiếp rồi nhỉ? Không sao đâu, anh chẳng để ý chuyện này.” Vu Mục Thành lắc đầu,
“Nhưng đứng trên lập trường của một người đàn ông, anh đoán chắc anh ấy chẳng
hoan nghênh mà cũng chẳng chấp nhận cách làm của em đâu”.
Thấy Tạ Nam lại nghĩ ngợi, Vu Mục Thành thở dài: “Em
ngốc ạ”. Anh giơ tay gọi người phục vụ đến thanh toán: “Đừng nói đến chuyện đó
nữa, anh hứa sẽ không chen vào việc này, căn hộ đó tùy em muốn làm gì thì làm.
Chúng mình chỉ đi ba ngày thôi mà, em có thể gọi điện lại cho Tiểu Vương, bảo
cậu ấy ba ngày nữa hãy đưa người đến xem nhà”.
Trên đường lái xe về nhà, Tạ Nam ngả người trên chiếc
ghế dựa ngủ ngon lành. Vu Mục Thành nghĩ ngợi rồi đưa cô đến căn biệt thự ở bên
kia bờ hồ. Anh xuống xe trước mở cổng, sau đó bế Tạ Nam xuống. Phát hiện minh
đang nằm trong vòng tay anh, Tạ Nam lắp bắp: “Đừng gọi em dậy nhé”, rồi lại ngủ
thiếp đi. Vu Mục Thành bế cô lên phòng ngủ ở tầng hai, đặt cô xuống giường, nhẹ
nhàng cởi giày và chỉnh lại cho cô nằm ngửa thật thoải mái, nhưng ngay lập tức
cô đã lại xoay nghiêng, co người, nằm theo thói quen cố hữu của mình. Dưới ánh
trăng rọi vào từ cửa sổ rộng, nhìn khuôn mặt cô trắng xanh mệt mỏi, hai hàng
lông mày chau lại ở giữa, anh khẽ khàng xoa vào đó nhưng nó cũng chẳng giãn ra
chút nào.
Vu Mục Thành đoán chắc mấy ngày nay cô đã rất mệt rồi.
Anh cúi đầu hôn nhẹ vào giữa đôi mày, lấy chiếc chăn mỏng đắp cho cô, rồi ra
ngoài đi tắm.
Khi Tạ Nam mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trong
một căn phòng xa lạ, cô lại cảm tưởng như đang mơ một giấc mơ kỳ lạ nào đó. Cô
sợ hãi lấy tay bịt miệng, cũng thật mềm mại quyến rũ, hàng mi dày chấp chới
trên khuôn mặt thanh tú, hỏi: “Đây là đâu vậy?
“Đây là căn biệt thự mà chị anh để lại, mấy ngày nay
anh đều ở đây.” Vu Mục Thành cúi đầu hôn lên mái tóc cô, “Còn phía bên kia hồ
là tiểu khu mà chúng mình ở”.
Tạ Nam quay đầu nhìn lại phía đó, nhớ rằng mình cũng
đã t