
ng Tân Dương nhất thời không biết nói gì, đứng lặng
bên giường, cúi đầu quan sát khuôn mặt trắng xanh tiều tụy với cái miệng khắt
khe vừa nói kia. Anh bất giác giơ tay vuốt vuốt mái tóc cô, đang định nói gì
đó, Đường Lăng Lâm đột nhiên nhắm nghiền mắt lại, những giọt lệ lăn dài từ khóe
mắt, cô nói: “Em hận cái kiểu anh vừa làm tổn thương em lại vừa thương hại em”.
“Lăng Lâm, nếu như anh đã làm thương tổn đến em thì đó
không phải do anh cố ý. Chỉ là từ đầu anh đã cảm thấy chán nản không có tâm trí
để cho đi cái gì cả.”
“Em biết chúng ta đã có một sự khởi đầu không suôn sẻ,
nhưng mà trong bảy năm qua, anh chẳng có một giây phút nào vui vẻ thoải mái
sao? Nói đến ly hôn, anh không có chút do dự và nuối tiếc nào sao? Những gì em
cho đi đều là do em tự nguyện, nhưng tất cả đều chẳng có ý nghĩa gì với anh,
anh có biết cảm giác thất bại trong em lớn đến nhường nào không?”
Hạng Tân Dương im lặng, hai người đã có bảy năm chung
sống, từ một sự khởi đầu có phần lãnh đạm, đến sự tiếp xúc thân thể ngập ngừng
ngượng nghịu, rồi sau đó ra tỉnh ngoài sát cánh cùng nhau gây dựng cơ đồ. Người
con gái lạnh lùng cao ngạo kia đã từng chút một phối họp cùng anh
trong công việc, hướng dẫn anh trong bước đường kinh doanh, khiến anh nhanh
chóng nắm bắt những kiến thức cần thiết, có được uy tín trong công ty. Thi
thoảng cô cũng vào bếp làm những món ăn anh thích, cố gắng chọn những chủ đề
thích hợp để tâm sự cùng anh, đối đãi tốt với người thân trong gia đình anh...
“Lăng Lâm, em đã vì anh mà vất vả nhiều, mà tâm tư của
anh lại chẳng bên cạnh em, thật khó cho em quá.”
Lăng Lâm nhếch mép cười: “Đúng thế, thi thoảng nghĩ
lại em cũng phải kinh ngạc, trước khi kết hôn em chẳng tưởng tượng được lại có
thể làm như vậy. Vì muốn có được một người đàn ông và một cuộc hôn nhân, em lại
có thể thay đổi nhiều đến thế. Bây giờ nghĩ lại đúng là có chút cảm giác thảm
thương”.
Hạng Tân Dương không nén nổi một tiếng nấc trong cổ
họng, anh nói với giọng khàn khàn: “Anh xin lỗi..
“Đừng, đừng, anh đừng nói lời xin lỗi.” Đường Lăng Lâm
ngắt lời anh, giơ tay xoa vào mặt anh, “Em cũng cảm thấy rất coi thường bản
thân mình, vì em không thể không nói ra với anh rằng, nếu anh thay đổi chủ ý
của mình, em vẫn muốn cho anh cơ hội để chúng ta làm lại từ đầu. Còn nếu như
anh thấy tất cả những gì chúng ta đã có đều vô nghĩa thì chúng ta đành phải
cùng tổn thương vậy”. Buổi sáng ngày 4 tháng 5, thời tiết nắng dịu, ánh sáng
chan hòa. Hạng Tân Dương lái xe đến tòa nhà uất Kim Hương ở tiểu khu bên hồ.
Anh dừng xe, đứng ngoài cổng, khu vườn nhỏ trong sân đã nở rực rỡ sắc hoa, Tạ
Nam đứng trong vườn, cầm bình xịt nước tưới cho các chậu hoa xinh xắn. Cô mặc
áo phông, quần bò và dép xỏ ngón, tinh thần vô cùng thoải mái, miệng khẽ mỉm
cười. Nhìn thấy Hạng Tân Dương, cô có chút ngạc nhiên, nhanh chóng bỏ bình xịt
xuống ra mở cổng.
“Tân Dương, sao anh lại đến đây? Vợ anh đỡ nhiều
chưa?”
“Cô ấy đỡ nhiều rồi, hôm qua đã xuất viện, bây giờ
đang tĩnh dưỡng ở nhà. Nghe nói em chuẩn bị bán nhà, anh muốn qua xem.”
“Sao anh biết là em chuẩn bị bán nhà?” Tạ Nam không
giấu nổi sự ngạc nhiên.
“Bảy năm trước anh đã để lại điện thoại cho bên môi
giới mua bán nhà của ban quản lý, bảo họ nếu chủ nhà đồng ý bán thì liên lạc
ngay với anh.”
Tạ Nam cụp mi nghĩ ngợi, lúc này cô mới biết, Tiểu
Vương nói đã có người rất quan tâm đến căn hộ của cô có ý nghĩa gì. Tình huống
này khiến lòng cô như trăm mối tơ vò. Một lúc lâu, cô mới ngẩng đầu lên nhìn
anh: “Xin lỗi anh nhé, Tân Dương, em đã nhận ra là nên nghe theo lời của Băng
Băng, nên bán chỗ này đi càng sớm càng tốt. Anh cũng không cần phải canh cánh
bên lòng nhiều năm như vậy. Vì em mềm yếu và luôn trốn tránh không dám đối mặt
nên đã làm lỡ mất cơ hội không chỉ của mình”.
“Em còn phải xin lỗi anh vì điều này nữa sao? Năm đó
là anh ích kỷ, nghĩ rằng dù chúng ta không thể ở bên nhau, em cũng sẽ được ở
trong căn nhà mà chúng ta cùng góp tiền mua. Cuối cùng khiến em phải mang một
gánh nặng bao nhiêu năm trời. Kiếp này anh đã nợ em quá nhiều.”
“Không đâu, anh đừng tự trách mình, nếu không có căn
hộ này, em cũng không thể quen được người bạn trai hiện nay. Chẳng ai biết
trước được ngã rẽ cuộc đời đang chờ mình là gì, không nên cứ mãi nhìn về quá
khứ mà bỏ lỡ đi những điều tốt đẹp nơi hiện tại.”
Đúng lúc đó, anh chàng môi giới Tiểu Vương dẫn một cặp
vợ chồng già và một cô gái trẻ đi vào trong vườn, nói: “Cô Tạ, cô Ngô đây và bố
mẹ cô ấy muốn xem căn nhà của cô”.
Tạ Nam lịch sự: “Xin mời vào”. Tạ Nam nhận ra cô gái
ấy chính là Ngô Sảnh Sảnh, người đã cùng anh Hát trong gió đi xem hoa đào trong
tết Thanh Minh.
Ngô Tình Tình cũng nhận ra Tạ Nam, cười nói: “Chị Tạ,
chào chị”.
“Bây giờ muốn trở thành người em gái tòa nhà uất Kim
Hương rồi à?”
Ngô Tình Tình cười: “Không ạ, em và anh Hát trong gió
cũng có một thời gian làm quen, nhưng cảm giác chúng em không hợp nhau lắm,
chúng em chỉ là bạn tốt. Nhưng em rất thích tiểu khu này, môi trường xanh sạch
đẹp, hàng xóm cũng rất thân thiết.