
không tồn tại. Trước đây anh
luôn khoan dung độ lượng với em, em lấy làm mừng rỡ tự nguyện làm con chim đà
điểu rúc đầu trong bụi, không muốn nói gì về bản thân mình. Em nên nghĩ cho anh
nhiều hơn, không thể cứ lạm dụng lòng khoan dung của anh. Căn hộ này là một
khúc mắc trong lòng em, em muốn bán nó đi, coi như là dứt hẳn với quá khứ”.
“Quá khứ cũng là một phần của cuộc sống mà, trước giờ
anh đâu có yêu cầu em phải dùng cách đó để thể hiện sự quyết tâm của mình.
“Không phải em làm thế để tỏ vẻ cho anh thấy đâu, Mục
Thành. Căn hộ đó đối với em đúng là có quá nhiều kỷ niệm, mà với anh bạn trai
cũ kia cũng thế. Anh ấy thấy em ở đó một mình, thì nghĩ rằng em vẫn đang chìm
đắm trong tình cảm ngày xưa vẫn chưa dứt được. Anh ấy nghĩ đã làm lỡ đi thời
thanh xuân của em, nên muốn bù đắp cho em. Em nghĩ bán nó đi sẽ tốt cho tất cả
mọi người.”
Vu Mục Thành ngắm nghía khuôn mặt người yêu, vuốt ve
mái tóc cô: “Chỉ cần không phải trốn tránh anh thì anh chẳng có ý kiến gì”.
“Trốn tránh anh?” Cô cười nhẹ, “Kẻ trốn tránh chính là
anh đó”.
Vu Mục Thành có chút ngượng ngùng, bèn vê vê cằm: “Mấy
hôm nay anh không về nhà, anh ở căn biệt thự của chị gái nằm đối diện bên hồ.
Anh chỉ sợ khi trở về lại vô duyên vô cớ tìm em cãi lộn, sau đó em sẽ lạnh lùng
bảo anh tìm chỗ mà tĩnh tâm”.
“Thực ra lúc nào anh cũng bình tĩnh, người không bình
tĩnh là em. Em không định đến đây làm phiền anh, để anh tự mình đưa ra quyết
định. Nhưng rồi cuối cùng em vẫn đến, những gì muốn nói em đều nói hết rồi.” Tạ
Nam nhắm mắt lại, rúc đầu sâu hơn vào ngực anh, nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Xin
lỗi nhé, cho em mượn dựa thêm một lát”.
“Sao lại chỉ một lát? Sao phải mượn chứ? Anh tình
nguyện cho em dựa mãi mãi.”
“Không phải anh định đi đâu à?”
Vu Mục Thành bồng lặng im không nói. Một lúc lâu sau,
anh lại vê cằm, nghiêng người với cái ví da, rút ra hai tấm vé máy bay đưa cho
Tạ Nam, là vé đi Hàng Châu ngày mai, một chiếc viết tên anh, chiếc còn lại là
tên “Tạ Nam”.
Tạ Nam cầm tấm vé nhưng mắt lại để ý đến chiếc ví da
đang mở của anh. Trong đó có kẹp một tấm ảnh, cô dường như không thể tin nổi
vào mắt mình. Nhìn kỹ hơn một chút, tấm ảnh chụp khuôn mặt mình nhìn nghiêng,
cô không nhớ có lần nào mình đã chụp tấm ảnh này tặng cho Vu Mục Thành.
Tấm ảnh ấy là Vu Mục Thành lên mạng đọc bài báo kia
rồi down xuống chỉnh sửa và in ra. Anh luôn để nó trong ví của mình, lúc này
anh chẳng định giải thích gì, chỉ cười nhẹ và nói: “Em có cảm động không? Anh
thường lôi nó ra ngắm nghía một mình”.
Tạ Nam đỏ mặt, làm ra vẻ đang nhìn tấm vé, chẳng nói
chẳng rằng.
“Anh kể tiếp với em nhé, sáng nay anh nhờ thư ký đặt
hai vé đi Hàng Châu, định chiều nay về sẽ làm hòa với em, rồi không cần biết em
có đồng ý hay không, quyết sẽ lô đi Hàng Châu gặp bố mẹ anh.”
Tạ Nam nghe thấy cụm từ “gặp bố mẹ anh” mà sợ hãi, cô
nghi hoặc nhìn Vu Mục Thành, anh cười nói: “Chính em cũng đã nói rồi, chúng ta
đến với nhau với mục đích nghiêm túc là sẽ tiến đến hôn nhân, bây giờ em không
thể bỏ mặc anh mà không có trách nhiệm được”.
“Đừng có bịp bợm nhé, chính anh đang định bỏ đi cơ
mà.”
Vu Mục Thành đành nhận: “Thôi được, anh khai nốt, lúc
nãy anh giận quá mất khôn, cho rằng em định bán nhà bỏ đi mất hút không để tâm
gì đến anh nữa”.
Tạ Nam vùi đầu vào lòng anh không nói gì, Vu Mục Thành
vẫn vuốt ve mái tóc cô, quyết định nói rõ ý định của mình: “Anh thấy mình vẫn
nên khai hết thì hơn, anh đã tính sẵn rồi. Tối qua anh đã ăn cơm tối cùng cô
bạn gái cũ Chu Lệ Sa, em nghe rõ nhé, anh chỉ ăn cơm thôi. Ăn xong anh mới biết
cô ấy đi công tác lần này là đến làm việc bên công ty em, không những đã chạm
mặt em, mà còn nói cho em biết anh mời cô ấy ăn cơm. Hôm qua gọi điện cho em,
em lại chẳng nói gì về điều đó. Anh nghĩ rằng em đang hiểu lầm anh, không muốn
nghe anh giải thích gì nữa mà tức giận bán nhà đi luôn”.
Nghe anh giải thích tỉ mỉ như thế, Tạ Nam lại thấy có
gì khó xử, lí nhí trong miệng: “Em đã nói từ trước rồi mà, giận dỗi là đặc
quyền của các cô gái mới lớn, em không ghen tuông đến mức độ đó đâu”.
“Đúng là anh đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử,
anh sai rồi, em đừng trách anh nhé.” Vu Mục Thành nhận lỗi với thái độ cực kỳ
thành khẩn. Lúc này trong lòng anh vô cùng thoải mái, sẵn sàng chịu phạt vô
điều kiện, để xem Tạ Nam sẽ trừng phạt mình như thế nào.
Nhưng Tạ Nam không hề có ý muốn tính sổ với anh, chỉ
không biết nói tiếp chuyện gì, cắn môi nghĩ ngợi một lúc, cô nói: “Em chủ động
đến tìm anh, anh không cho rằng em đơn thuần nhận ra anh là một đối tượng kết
hôn lý tưởng rồi nắm chặt không buông chứ”.
“Lẽ nào đến giờ em vẫn không nhận ra anh đích thực là
một đối tượng kết hôn lý tưởng sao? Anh có tinh thần trách nhiệm, có chí tiến
thủ..
Tạ Nam ngồi hẳn dậy, định đứng lên, Vu Mục Thành vội
vàng kéo cô ngồi xuống đùi mình: “Thôi được, anh không đùa nữa”.
“Em đi uống nước, lúc nãy nước đường ngọt quá, khé
cô.
“Em cứ ngồi yên đó cho anh, đừng có lặp lại cái màn
động chút là nhấc chân đi để dọa anh nhé, cứ thế anh mắc bệ