The Soda Pop
Ở Lại Nơi Này Cùng Anh

Ở Lại Nơi Này Cùng Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323810

Bình chọn: 10.00/10/381 lượt.

Mà bây giờ chỗ bố mẹ em ở, người ta cũng

đang giải tỏa, bố mẹ đều đã về hưu rồi, khi rỗi họ thích trồng chút hoa cỏ, nên

em rất muốn mua một căn hộ ở tầng một có mảnh vườn bên này”.

Từ trong tâm khảm, Tạ Nam rất thích tính tình thẳng

thắn lanh lợi của cô gái này, nói: “Vậy em dẫn hai bác vào trong xem đi”.

Hạng Tân Dương nhìn Tiểu Vương dẫn cả đoàn người đi

vào bên trong xem nhà, anh hỏi Tạ Nam: “Bán ở đây đi rồi, em định sẽ ở đâu?”.

Tạ Nam chần chừ một lúc rồi đáp: “Em và bạn trai đã có

kế hoạch tổ chức lễ cưới trong thời gian sớm nhất”.

Hạng Tân Dương sững người, anh biết rõ không nên hỏi câu

này nhưng vẫn không nhịn được mà bật ra: “Anh ấy đối với em có tốt không?”. Mặt

Tạ Nam bồng chốc đỏ hồng, song cô không trốn tránh mà nhìn thẳng vào mắt anh,

trả lời nhỏ nhẹ mà rõ ràng: “Rất tốt, anh ấy rất tốt với em”.

Hạng Tân Dương gật đầu: “Vậy thì tốt”, rồi quay lại

nhìn một lần nữa hàng hoa kim ngân đang nở rộ ở dọc lan can, nói: “Chúc em hạnh

phúc, Nam Nam”.

“Em cũng chúc anh hạnh phúc.” Cô nói nhỏ nhẹ: “Tân

Dương này, mong anh đừng mua căn hộ này. Chúng ta hãy cất quá khứ vào miền ký

ức là được rồi, không cần thiết phải coi căn nhà này như một biểu trưng hay một

cấm địa nào cả”.

Hạng Tân Dương vẫn gật đầu: “Anh hiểu ý em, Nam Nam.

Căn nhà này là của em, em có toàn quyền quyết định, chỉ cần em hạnh phúc là

được rồi”.

Ảnh mắt anh quyến luyến không r lướt qua khuôn mặt cô,

sau đó lại lướt qua một lượt khu vườn hoa đang khoe sắc, biết rằng không cần

phải nói thêm gì, anh cũng chẳng một lời tạm biệt, ra khỏi vườn và lên xe.

Xe của anh men theo đường ra khỏi tiểu khu. Đây chính

là nơi mà bố anh từng tham gia thi công, còn anh đã từng đưa bạn gái đến xem

bao nhiêu lần, cũng đã từng ngồi một mình bên hồ trong lúc buồn đau thầm lặng.

Tất cả những kỷ niệm cũ dần dần lướt qua gương chiếu hậu lui về phía sau. Anh

nghĩ, mình sẽ không bao giờ đến đây để tìm lại những năm tháng và tình yêu xưa

nữa, nhưng anh không có cảm giác hụt hẫng. Anh đã dùng toàn bộ thời thanh xuân

để yêu một người con gái, và cuối cùng trong một ngày nắng mới chan hòa, cô ấy

đã nói cho anh biết, cô ấy hạnh phúc chỉ qua ánh mắt và nụ cười thôi, thế là đủ

rồi.

Vu Mục Thành chỉ huy đám công nhân khiêng chiếc đàn

của Tạ Nam lên tầng đặt trong phòng.

Anh đứng trên ban công nhà mình nhìn theo chiếc xe

Volvo đang xa dần. Tạ Nam đứng dựa vào cửa vườn nhìn theo một lúc, ánh mặt trời

tỏa sáng trên bờ vai và thân hình cô. Dưới ánh sáng chói chang đó, có thể thấy

rõ thần sắc thẫn thờ, nhưng rất đồi yên bình và thanh tĩnh, không còn chút nặng

nề về quá khứ của cô.

Anh bất giác mỉm cười.

Tạ Nam đóng cửa vườn đi vào, khom người xuống cắt tỉa

khóm hồng đang nở hoa. Lúc đó, Tiểu Vương dẫn khách xem nhà đi ra, cô đứng

thẳng dậy bỏ chiếc kéo và những nhành cây vừa cắt xuống, đứng nói chuyện với

họ, sau đó tiễn họ ra cửa. Cô giơ tay che ngang mắt, nhìn về phía người yêu,

khuôn mặt tươi cười rạng rỡ trong nắng.

Tất cả những mệt mỏi và chờ đợi, tất cả những tháng

ngày trống rỗng, tất cả những giây phút đơn độc, và tất cả những ký ức buồn đau

của quá khứ đều không còn quan trọng nữa. Quan trọng chính là, lúc này hai ánh

mắt đang say đắm nhìn nhau, hai trái tim đồng cảm đang hòa cùng nhịp đập.

“Em yêu, dậy đi thôi.” Tôi ngồi bên giường, khẽ vỗ vào

tay cô ấy.

Cô ấy chẳng thèm để ý, vùi mặt sâu hơn trong chiếc

gối.

“Đến lúc dậy nào.” Tôi vẫn nhẹ nhàng thì thầm bên tai.

Cô ấy càu nhàu giọng ngái ngủ: “Ngmà, xin anh đấy, mãi

em mới có cái cảm giác được ngủ muộn thế này”.

“Anh biết phải trị cái chứng mất ngủ của em thế nào

rồi, đảm bảo sau này ngày nào em cũng muốn ngủ muộn như thế.”

Cô ấy nhắm chặt mắt, dường như chẳng nghe thấy, nhưng

khuôn mặt đỏ bừng thì đã bán đứng cô ấy rồi. Tôi không nhịn được cười một

tiếng, xoa xoa khuôn mặt cô ấy, nói: “Đừng giả vờ ngủ nữa”.

Cô ấy quay đầu sang hướng khác, nói giọng ngái ngủ:

“Anh... thật đáng ghét”.

Tôi hôn nhẹ lên vành tai cô ấy: “Lần nào em ngượng,

chỗ này cũng đỏ tới phát sốt cả lên, mà mồi lần tai đỏ như thế, anh lại muốn

hôn lên đó”.

Cuối cùng thì cô ấy cũng chịu mở mắt ra, tỏ vẻ rất rõ

ràng rằng: Chẳng trách anh cứ thích làm phiền em thế này.

Tôi ghé sát vào cô ấy: “Đúng rồi, em xem em làm anh

trở nên ‘biến thái’ thế này đây, nên em phải chịu trách nhiệm nhé”.

Cô ấy đành co người vào trong chăn thủ thế.

Tôi cười lớn: “Được rồi, được rồi, không trêu em nữa,

dậy đi thôi, chúng ta còn phải kịp giờ lên máy bay nữa”.

Cô ấy trở dậy làm vệ sinh, rồi về tiểu khu thu dọn

hành lý đơn giản, sau đó lên xe tới sân bay, trông chẳng có chút tinh thần nào.

Tôi nhìn mà cười thầm trong bụng, biết tỏng cái chứng lo sợ mơ hồ vô cớ của cô

ấy lại phát tác rồi, cũng chỉ đành nắm chặt tay cô ấy an ủi lúc làm thủ tục lên

máy bay.

Máy bay cất cánh, tôi thắt dây an toàn cho cô ấy, nói:

“Được rồi, giờ không chạy được nữa nhé, nói cho anh biết, em lo lắng gì nào?”.

“Cái đó, bố mẹ anh biết anh đưa em về không?”

“Anh định cho họ một niềm vui bất ngờ.” Tôi nói nghiêm

túc, “