
trường lạ lẫm, thì không những công việc hôm sau khó hoàn thành
mà lái xe cả đoạn đường dài cũng rất nguy hiểm.
Ngày hôm sau, Tạ Nam trở về công ty báo cáo kết quả
công việc với Giám đốc Mạc. Giám đốc Mạc đã nhận được thông báo là phải đi họp
ở tổng công ty tại Thượng Hải vào dịp nghỉ lễ. Cuộc họp này đại khái đề cập đến
khả năng điều động công tác sắp tới. Đồng nghiệp của cô ở bộ phận Kế toán đang
bàn tán xôn xao, nhưng không ai dám có ý kiến riêng gì, tất cả chờ sự sắp xếp
của công ty.
Tạ Nam đi công tác hai đợt liền, thể lực hao tổn
nghiêm trọng mà sức khỏe cũng ảnh hưởng rất nhiều. Cô dùng thuốc ngủ chỉ an ủi
được lúc ban đêm, đến ban ngày tinh thần rất mệt mỏi, chẳng cần soi gương cũng
biết mình hốc hác thế nào, thật sự không thể chịu đựng được sự vất vả như vậy.
Cô chẳng còn tâm sức nào tham gia vào những buổi bàn tán sau lưng kia, chỉ lặng
lẽ nghe họ xì xào.
Cũng may tất cả đều phải chờ Giám đốc Mạc đi họp ở
Thượng Hải về rồi mới rõ ràng được, có đoán già đoán non cũng thế thôi. Hôm nay
đã là ngày cuối cùng của tháng Tư, từ mai là đợt nghỉ lễ 1/5 dài ngày rồi. Nghe
nói nghỉ lễ kéo dài quá cũng mang lại những hậu quả không tốt, nên có khi sẽ
phải điều chỉnh. Dân công sở rất coi trọng đợt nghỉ lễ ấy vì sau này có khi
không còn nữa, nên trước khi tan ca mọi người vẫn ưu tiên bàn tán về kế hoạch
đi du lịch của mỗi người.
Có người hỏi Tạ Nam nhưng cô chỉ lắc đầu. Vu Mục Thành
có lần đã nói với cô là đến kỳ nghỉ 1/5 sẽ sắp xếp một chuyến đi chơi bất ngờ.
Nhưng vào lúc mà hai bên đều lần lượt đề nghị tạm thời không gặp nhau để tĩnh
tâm một thời gian thì không cần phải suy nghĩ đến việc đó nữa, cô tự có kế
hoạch của mình. Cô dọn dẹp đồ đạc, xếp máy tính xách tay vào túi, rồi lái xe về
nhà.
Vu Mục Thành xếp lịch cho nhân viên thay ca nghỉ lễ và
trực làm thêm xong, nhanh chóng lái xe về. Anh lái xe vào bãi đồ của khu nhà
cao tầng, mặt trời vừa lặn hẳn nhưng màu trời vẫn còn rất sáng. Chiếc Citroen
trắng của Tạ Nam đã đỗ ở bãi đậu xe rồi, anh xuống xe đang định đi sang đó thì
thấy cậu Tiểu Vương làm ở văn phòng môi giới bất động sản của ban quản lý chung
cư từ vườn nhà Tạ Nam bước ra, tiện tay còn đóng cửa vườn lại, rồi cất tiếng
chào anh.
“Anh Vu đấy à, chào anh.”
“Chào cậu, Tiểu Vương.”
“Anh ở đây có thấy thoải mái không?”
“Cũng thoải mái.” Vu Mục Thành hoài nghi nhìn về căn
nhà của Tạ Nam, Tiểu Vương mỉm cười.
“À đúng rồi, trước đây anh Vu cũng hỏi về căn nhà này,
giờ chủ nhà lại liên lạc với em, nói rằng có khả năng sẽ chuyển ra ngoại tỉnh
làm việc, nên muốn bán căn nhà này đi. Em đến xem nhà và cũng để tiện định giá
luôn, nếu anh hay bạn bè có hứng thú mua căn này thì liên lạc với em nhé.” Vu
Mục Thành gật đầu. Tiểu Vương, anh đứng đó cố hết sức kiềm chế cơn tức giận, cố
giữ bình tĩnh, nhưng cứ có cái gì đó uất nghẹn muốn dâng lên tận cổ, ngay cả
hai động mạch ở thái dương cũng muốn giật giật. Anh quay đầu trở về nhà của
mình, ngồi trên sofa nghỉ một chút, rồi đi lên lầu vào phòng ngủ, lấy túi du
lịch ra bắt đầu thu dọn hành lý, nhét đại mấy chiếc áo phông và quần dài trong
tủ vào. Quay đầu lại bồng thấy Tạ Nam đứng dựa người vào cửa phòng ngủ. Cô vẫn
cứ đi lại nhẹ nhàng như vậy, nên anh chẳng rõ cô lên từ lúc nào. Khuôn mặt cô
trắng bệch, trên tay cầm chiếc comple màu ghi.
“Mục Thành, đây là chiếc áo anh quên ở nhà em lần
trước.”
Vu Mục Thành cầm chiếc áo tiện tay vứt lên giường: “Cảm
ơn, lại còn phải tự tay cầm lên trả nữa”.
Chiều nay ở công ty, Tạ Nam đã gọi điện cho Tiểu Vương
ở ban quản lý chung cư, hẹn anh ta sang xem nhà. Sau khi tiễn anh ta đi rồi, cô
mới đun nước chuẩn bị cho mình một bát mỳ sợi. Khi cô đi ra nhận điện thoại thì
vô tình nhìn thấy chiếc xe của Vu Mục Thành đã trở về, không biết đỗ ở đó từ
khi nào. Trái tim cô bồng đập dồn dập, cô tắt bếp gas, hai bàn tay đan vào nhau
suy nghĩ một lúc, rồi quyết định cầm chiếc áo của anh lên trả, cũng coi hay là
vẫy tay chào anh một tiếng để cho anh một chút sĩ diện”.
Tạ Nam giờ mới biết Vu Mục Thành định nói chuyện gì.
Cô thật không hiểu sao mình vừa mới tiễn người môi giới ra khỏi cửa mà anh ấy
đã biết mình muốn bán căn hộ, lại còn lên cơn giận dữ đến mức độ này. Nhìn
khuôn mặt nghiêm khắc đang căng ra vì giận của anh, cô cảm thấy đầu óc muốn
choáng váng, chỉ có thể cố gắng thốt ra: “Hãy cho em một cơ hội giải thích,
chúng ta ra phòng khách ngồi đi”.
Tạ Nam cố gắng bước xuống lầu, đi vào trong bếp, mở tủ
lấy lọ đường rồi pha cho mình một cốc nước đường đặc sệt, uống một hơi hết
sạch, vị ngọt đậm khiến cô khé cổ. Cô nhắm mắt đứng dựa vào bàn nấu ăn, đợi cho
cơn hạ đường huyết qua đi.
Một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy cô từ phía sau, Vu Mục
Thành ôm cô, đỡ cô vào phòng khách, ngồi lên ghế sofa. Anh biết chứng bệnh này
của cô, nên giữ cho cô ngồi dựa vào lòng mình.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch chẳng chút huyết sắc của cô,
cơn tức giận của Vu Mục Thành bồng chốc tan biến. Anh chỉ nghĩ cuộc chiến tranh
lạnh giữa hai người mấy ngày nay đã bòn rút hết chút sức lực vừa mới hồi phục
“Khôn