
vụ lo chăm sóc mảnh vườn, công nhân
làm theo giờ cứ một tuần lại đến làm vệ sinh một lần. Trong phòng tất cả đồ đạc
đều được phủ một lớp khăn trải trắng chống bụi, anh chẳng buồn bỏ ra, đằng nào
cũng chỉ cần một phòng ngủ ở lầu hai để qua đêm mà thôi.
Anh sợ trở về nhà, nhìn thấy người con gái ở tầng một
ấy, mình lại làm những chuyện còn điên rồ hơn cả việc nổi đóa vô duyên vô cớ.
Có thể nói từ lúc trưởng thành đến giờ, đây là lần đầu tiên anh mất hẳn sự tự
tin vào năng lực tự kiềm chế của bản thân.
Vu Mục Thành đã đọc những bài đăng trên các tờ báo tài
chính viết tỉ mỉ về rắc rối ở công ty của Tạ Nam, nhưng anh chẳng lấy gì làm lo
lắng. Bởi vì những công ty vốn nước ngoài có năng lực rất lớn trong ứng phó các
rủi ro kiểu như thế này, mà Tạ Nam lại chỉ đơn giản làm kế toán, nên không bị
ảnh hưởng gì. Song anh vẫn đọc rất kỹ các bài báo, và cũng phải thừa nhận rằng
mình đang rất nhớ cô.
Suy nghĩ một cách nghiêm túc, Vu Mục Thành nhận thấy
cơn tức giận và sự vô lý của mình trong chuyện này đã đạt đến mức bản thân cũng
phải ngạc nhiên. Dường như mồi câu nói của Tạ Nam đều dẫn đến một cơn thịnh nộ
của anh. Nhưng khi bình tâm lại thì hình ảnh còn đọng trong anh lại là cảnh Tạ Nam
ngồi yên cắn môi. Khi cô ấy không muốn nói gì hoặc chẳng còn gì để nói thường
sẽ lặng lẽ chịu đựng, và chỉ biết cắn môi mà thôi. Anh nghĩ, mình đã mất hết
sức đề kháng khi nhìn thấy vẻ dằn vặt của cô, dường như không thể dùng những từ
ác ý để miêu tả về nó được nữa.
Buổi tối, Vu Mục Thành không hề có tâm trạng xem tài
liệu công việc, anh mở tủ rượu của chị gái ra bật nắp một chai uytski, rót non
nửa ly và cho thêm ít đá, ngồi ở ban công tầng ba nhâm nhi. Khu biệt thự bao
giờ cũng yên tĩnh hơn so với khu nhà ở cao tầng, chỉ thi thoảng mới có chiếc ô
tô sáng đèn chạy qua. Căn biệt thự này lại nhìn ra hồ, cảnh quan rất đẹp, làn
gió đêm lành lạnh thổi, nếu nhìn ra xa qua mặt hồ sẽ thấy khu nhà cao tầng anh
ở, bên đó ánh đèn chấp chới, anh chẳng biết đâu là ngọn đèn mà mình đang cần
tìm. Lại nhìn đồng hồ, đã qua mười giờ đêm rồi, cô ấy chắc đã tắt đèn lên
giường ngủ, chẳng biết có còn bị chứng mất ngủ hành hạ không?
“Tỉnh gia trưởng trong anh có lẽ hơi lớn đấy, khi cần
là phải đến không cần thì đuổi, cái gì cũng phải làm theo ỷ anh. Nhưng mà em
rất mệt mỏi, em phải rất kho sở mới theo nổi ỷ anh, anh có biết không? ”
“Em rất trân trọng tình cảm giữa chủng mình, thậm chí
em còn phải thẳng thắn mà thừa nhận rằng, càng ngày em càng dựa dẫm vào anh quả
nhiều, nhiều đến mức chính em cũng cảm thấy sợ hãi bất an. ”
Vu Mục Thành cũng phải thừa nhận thêm, tự dằn vặt đúng
là một chứng bệnh truyền nhiễm. Từ trước đến giờ anh vốn rất tự tin rằng bản
thân mình làm việc rõ ràng, quyết định dứt khoát, luôn giữ mọi việc trong tầm kiểm
soát. Nhưng bây giờ anh bắt đầu nghi ngờ liệu mình có đúng như lời Tạ Nam nói,
là đã quá gia trưởng không: Mình yêu người con gái đó, nhưng tình yêu của mình
chẳng mang lại cho cô ấy bình yên, lại đem đến cho cô ấy sự mệt mỏi, khiến cô
ấy tự thấy dựa dẫm nhiều đến mức sợ hãi.
Bồng có cảm giác thất bại mơ hồ, anh lắc lắc ly rượu
trong tay, quan sát những viên đá đang dần tan trong đó.
Nhưng cảm giác thất bại kia vẫn mang lại một vị ngọt
ngào, ánh mắt cô ấy chuyển động trong những lúc do dự vẫn mang một niềm đắm
đuối, những lời nói tình cảm cô ấy mị nói ra cũng thật say đắm, và chính cô ấy
là người dằn vặt mình trong một tình yêu đắm đuối.
Anh bỗng thấy mình thật tàn nhẫn, sao có thể thích thú
nhìn sự giày vò bản thân của cô ấy chứ, ai mà biết sự giày vò kia đã làm cô ấy
khổ sở đến nhường nào. Cũng có thể mình đã ép cô ấy đến bước đường cùng rồi,
nên để cho cô ấy một khoảng không gian suy nghĩ cho rõ ràng.
Nhận được điện thoại của Chu Lệ Sa, Vu Mục Thành chẳng
chút gì hứng thú, còn Chu Lệ Sa thì nói rất thẳng thắn: “Ngày mai em đi công
tác qua đó, xem có rảnh chút thời gian nào không chúng mình ăn cơm, nhớ mời cả
bạn gái anh nhé, em rất muốn làm quen với cô ấy”.
Vu Mục Thành cười thiểu não: “Em cứ đến đi rồi tính,
dạo này cô ấy cũng bận. Em bay chuyến mấy giờ, anh bảo tài xế đến đón”.
“Không cần đâu, em đi với một đồng nghiệp nữa, bên đó
đã có người đón rồi, ngày mai mình liên lạc lại nhé.”
Đến nơi, Chu Lệ Sa lại gọi điện cho anh, rõ ràng chẳng
để ý gì đến tâm trạng hờ hững của anh, còn anh tự cảm thấy có gì hổ thẹn, nên
hẹn ngày mai bảy giờ tối sẽ đến đón cô cùng đi ăn. Nghe đến địa điểm, anh mới
nhận ra đó là tòa nhà Tạ Nam làm việc, bất giác nghĩ đến chuyện nhỡ đâu trong
tình thế ngẫu nhiên lại gặp Tạ Nam, thì không biết cô ấy sẽ liên tưởng đến đâu,
có khi giải thích thế nào cũng không được, thế thì khác gì lấy mạng của anh
chứ. Anh vội vàng viện lý do là không tiện đồ xe ở đó, nên sẽ
lận được điện thoại của Chu Lệ Sa, Vu Mục Thành đợi
đầu con phố cạnh tòa nhà.
Lần này Chu Lệ Sa tỏ ra rất tự nhiên phóng khoáng,
không hề nhắc gì tới mối quan hệ trước đây của hai người và khả năng gương vỡ
lại lành kia. Chu Lệ Sa nói như khướu, hết chuyện này sang chuyệ