
biết, rồi trở về khoa
tiếp tục công việc của mình. Tạ Nam ra ngoài nộp viện phí, bỗng nhiên di động
đổ chuông, là Hạng Tân Dương gọi đến: “Nam Nam à, anh mới xuống máy bay..
“Anh đến bệnh viện trung tâm thành phố, phòng cấp cứu
nội khoa ngay nhé, vợ anh đang cấp cứu.”
Hạng Tân Dương kinh hãi, vội vàng nói: “Anh sẽ đến
ngay”.
Khi Hạng Tân Dương đến nơi thì Đường Lăng Lâm đã được
chuyển đến phòng nằm truyền dịch. Bác sĩ cấp cứu nội khoa nói với anh, họ đã
tiêm cho cô ấy một mũi co mạch vào động mạch nên hiện tượng xuất huyết tiêu hóa
đã chấm dứt rồi. Bây giờ phải nằm viện theo dõi, để làm xét nghiệm sâu hơn mới
quyết định được bước chữa trị tiếp theo. Tạ Nam đã mệt đứt hơi sau bao nhiêu
biến cố, vội vàng chào từ biệt: “Cô cố gắng nghỉ ngơi cho mau khỏi, tôi về
trước đây”.
Đường Lăng Lâm nằm trên giường bỗng mở mắt, nhìn Hạng
Tân Dương nói: “Tân Dương, Tạ Nam lái xe của em đưa em đến đây, anh đưa cô ấy
về đi”.
Tạ Nam vội nói: “Không cần đâu, để tôi gọi taxi về
cũng được”. Ánh mắt của Đường Lăng Lâm chuyển sang nhìn cô, khuôn mặt vốn chỉ
mang những nét lạnh lùng cao ngạo giờ đây lại để lộ ra sự cầu khẩn. Tạ Nam ngạc
nhiên, cô hiểu ra dụng ý của Đường Lăng Lâm muốn mình làm gì, đành im lặng.
Hạng Tân Dương gật đầu: “Anh đưa Tạ Nam về, nhân tiện
qua nhà mang cho em ít đồ dùng”, rồi dặn dò y tá quan tâm đến tình trạng của
Đường Lăng Lâm, sau đó đi cùng Tạ Nam ra bãi đỗ xe.
Hạng Tân Dương dừng lại ở căng tin của bệnh viện, mua
một chai nước hoa quả ép, mở nắp rồi đưa cho Tạ Nam: “Trông mặt em tái lắm,
uống nước đi”.
Tạ Nam cảm thấy đầu óc choáng váng, đây chính là triệu
chứng của bệnh hạ đường huyết, cô cầm lấy và uống liền mấy ngụm lớn.
“Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Lăng Lâm tìm em nói
chuyện gì à?”
“Xin lỗi, ngày mai em còn phải đi công tác, em thật sự
mệt lắm rồi. Cô ấy tìm em nói chuyện gì không quan trọng, nhưng điều cô ấy cần
em nói với anh thì bản thân em cũng thấy đúng, như vậy tốt cho tất cả mọi
người.” Tạ Nam nhìn chằm chằm vào Hạng Tân Dương, “Em chẳng phải là Đức Mẹ, Tân
Dương, mà em cũng không có tư cách gì dạy bảo anh phải sống thế nào, nhưng anh
hãy đối tốt với cô ấy và đối tốt với bản thân mình nữa, được không?”.
Hạng Tân Dương cười khổ: “Nam Nam, em cho anh là kiểu
người gì vậy? Trước khi kết hôn với anh, cô ấy đã bị bệnh dạ dày rồi, có phải
do anh ngược đãi cô ấy đâu”.
“Bác sĩ bảo cô ấy viêm hành tá tràng cấp tính dẫn đến
xuất huyết, những bệnh này có liên quan chặt chẽ đến tinh thần và lối sống. Hãy
nhìn mái đầu bạc của anh, rồi nhìn tình cảnh hiện nay của cô ấy. Chúng ta không
có quyền tự đày đọa cuộc sống của mình như vậy, những chuyện đã qua hãy để cho
nó qua đi.”
“Cái cô ấy cần anh chẳng cho cô ấy được, cô ấy rời xa
anh có lẽ cuộc sống sẽ thoải mái hơn nhiều.”
Tạ Nam mệt mỏi đáp lời: “Đây là chuyện riêng giữa hai
người, người ngoài không nhất thiết phải can dự vào. Tân Dương, em chỉ có lời
này, coi như là chúng ta cùng buông tay đi, cái gì đã qua không thể trở lại
được nữa, đừng để quá khứ trở ngại đến tương lai, điều này em cũng mới vừa học
được thôi”.
“Sao anh có thể quên đi những kỷ niệm chung với em
được chứ? Sao anh có thể khoanh tay nhìn em không hạnh phúc?”
“Đừng dằn vặt quá khứ nữa, Tân Dương, hạnh phúc của em
không thể xây đắp bằng sự hy sinh gia đình của anh được. Lúc chia tay anh em
còn quá trẻ, nên em nói những lời nguyền rủa mong anh sống không hạnh phúc...
Nhưng bây giờ em hiểu rồi, nếu anh không hạnh phúc em cũng chẳng hạnh phúc gì.
Bất kể cuộc sống của em có thế nào đều không nên là nguyên nhân để anh quyết
định cuộc sống của mình. Thôi em đi đây, tốt nhất là anh hãy về thẳng nhà thu
dọn đồ đạc, rồi trở lại chăm nom cô ấy.”
Tạ Nam quay người, đi nhanh ra khỏi cổng viện, giơ tay
vẫy một chiếc taxi rồi ngồi lên, đi về nhà. Xuống xe trả tiền xong, cô không đi
vào cổng tòa nhà ngay mà bước ra trước cửa vườn, nhìn chồ đậu xe trống trơn đối
diện, rồi ngẩng đầu nhìn lên tầng bốn tòa nhà, vẫn không có ánh đèn. Ngày hôm
nay Tạ Nam còn suy nghĩ xem có gọi điện cho Vu Mục Thành thông báo về lịch công
tác ngày mai của mình hay không, giờ nghĩ lại, chẳng cần làm việc đó nữa.
Cô đi vào vườn, mấy ngày nay đều là ngày nắng, nên
không khí rất khô. Hoa trong vườn như đang muốn héo rũ. Tạ Nam nhấc bình phun
nước lên tưới cây, đầu tiên là phun cho đám hoa kim ngân và hoa sao, hoa hồng
chịu hạn tương đối tốt, nên không cần tưới, rồi đến từng chậu hoa nhỏ đặt trên
giá. Sau đó cô ngồi xuống, đưa mắt nhìn quanh mảnh vườn nhỏ, tận hưởng hương
hoa nhè nhẹ thoảng trong gió đêm.
Đã đến lúc phải nói lời tạm biệt với căn hộ này rồi,
cô nói thầm trong lòng.
Cùng lúc đó, Vu Mục Thành đang ngồi uống rượu một mình
trên ban công của biệt thự đối diện bên kia bờ hồ mà chị anh để lại.
Mấy ngày gần đây, hễ cứ không bận tiếp khách là tan sở
xong anh kiếm chỗ ăn tối nghỉ ngơi, sau đó đi bơi ở bể bơi của khách sạn, rồi
lái xe về nhà ngủ. Căn biệt thự này thực ra chỉ cách tiểu khu một cái hồ mà
thôi, bình thường anh vẫn thuê công ty dịch