
Tân Hải nghĩ, cô bé họ Tạ đó dường như
không chỉ là quá khứ.
“Bởi vì chú về và gặp lại cô ấy nên mới có suy nghĩ
muốn ly hôn với Lăng Lâm ư?”
“Anh, cách nói của anh và Lăng Lâm giống hệt nhau. Em
phải nói thế nào thì hai người mới hiểu rằng việc này không liên quan gì tới cô
ấy, cô ấy giờ đã có bạn trai rồi.” Nói đến Tạ Nam, nét mặt Hạng Tân Dương
thoáng buồn. Hạng Tân Hải có thể biết rằng, khi nhìn thấy vẻ mặt này của Hạng
Tân Dương, Đường Lăng Lâm đã nổi giận như thế nào, bèn thở dài nói: “Tân Dương,
chú không thể nói không liên quan là không liên quan được, anh có thể đoán ra
thì Lăng Lâm cũng có thể làm như thế. Việc em không muốn lôi cô ấy vào chuyện,
e rằng cũng chẳng phải do em quyết định nữa rồi. Nếu cô ấy đã có bạn trai, thì
em hãy vì cô ấy, anh chỉ khuyên em nên bỏ cái suy nghĩ muốn ly hôn đi”.
Vu Mục Thành tương đối hài lòng với những biểu hiện
của người mới đảm nhiệm chức vụ giám đốc bộ phận Cung ứng, Lý Kình Tùng. Anh ta
không phải là người tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng, trước kia chỉ
phục vụ cho một doanh nghiệp trong thời gian dài nhưng những hạn chế về học lực
không đáng ngại. Sau khi đảm nhiệm chức vụ này, chỉ trong thời gian ngắn anh ta
đã nắm được toàn bộ những việc liên quan đến cung ứng và vận chuyển trong công
ty, điều mà Vu Mục Thành không ngờ được chính là anh ta nắm vững kiến thức kỹ
thuật, thậm chí còn giúp được cả việc xử lý một số đơn đặt hàng của bên Thị
trường, nắm bắt tốt việc phối họp giữa các khâu của các bộ phận, điều đó giảm
bớt áp lực cho Vu Mục Thành rất nhiều. Vu Mục Thành cười nói: “Mọi người rất
quan tâm tới việc riêng của tôi, tôi cảm ơn mọi người. Có điều, tôi đã có bạn
gái, sau này không thể lại cho tôi ô việc này nữa”.
Giám đốc Triệu có vẻ rất ngại, anh ở công ty này cũng
đã lâu, có mối quan hệ khá thân thiết với chị gái và anh rể của Vu Mục Thành.
Lần này để vay tiền ngân hàng cho khoản đầu tư xây dựng nhà xưởng giai đoạn
hai, anh đã phải lui tới ngân hàng nhiều lần, công việc rất thuận lợi. Một hôm,
phó giám đốc chi nhánh ngân hàng họ Hồ đã hỏi về tình hình của Vu Mục Thành. Vu
Mục Thành không có thói quen nói chuyện riêng với nhân viên của mình, nhưng chị
gái Vu Mục Vân và anh rể Vượng Quân của anh đã nhiều lần nói về Vu Mục Thành
mồi khi liên hệ với anh. Không chút nghĩ ngợi, anh vui vẻ đề nghị bên ngân hàng
lưu ý tìm hộ một cô gái phù hợp cho sếp của mình.
Phó giám đốc Hồ nghe anh nói vậy đã giới thiệu ngay
con gái của Chủ nhiệm Trương phụ trách bên ủy ban Cải cách và Phát triển của
thành phố vừa đi du học ở Mỹ về, học lực cũng như ngoại hình và tính cách của
cô gái đều rất đáng nể. Anh vừa nghe đã cảm thấy đó là một mối tốt, nên để ý và
nói với Phó giám đốc Hồ mình là cấp dưới không tiện ra mặt làm mối cho sếp, chi
bằng hôm nào cùng ăn cơm, giới thiệu cô gái cho Vu Mục Thành thì tiệnhơn. Không
ngờ chiêu này cũng chẳng thể lọt qua mắt của Vu Mục Thành.
“Xin lỗi, Tổng giám đốc Vu, tôi không ngờ bên Phó giám
đốc Hồ lại có ý giới thiệu bạn gái cho anh.”
Vu Mục Thành cũng không định điều tra sâu việc này làm
gì, anh đã hẹn Trương Gia Nghi và nói rõ với cô rồi. Trương Gia Nghi hết sức
thoải mái, hai người nói chuyện vô cùng vui vẻ, cũng có thế nói họ đã trở thành
bạn. Anh chỉ cười lớn mà nói: “Không sao, sau này nếu kéo tôi đi ăn cơm thì nói
rõ với tôi sẽ tốt hơn, kẻo lại hỏng mất ý tốt của người ta”.
Giám đốc Triệu vội gật đầu lia lịa, vừa đi ra đã nói
lại việc này với Giám đốc Tiền, Giám đốc Tiền cười lớn: “Anh Triệu ơi là anh
Triệu, anh thông minh là thế mà không nghe bên bảo vệ họ buôn chuyện gì à?”.
“Nói chuyện gì?”
“Đợt tết Dương lịch Tổng giám đốc Vu đã đưa một cô gái
tới đây, họ có vẻ rất thân mật.”
Giám đốc Triệu nói giọng phiền muộn: “Tôi đâu có biết,
ôi, tôi lắm chuyện quá”.
Giám đốc Tiền vỗ vai anh, nói: “Không sao, Tổng giám
đốc Vu không để ý đâu”. Khó khăn lắm Vu Mục Thành mới lại được tan ca đúng giờ,
anh dừng xe, nhìn thấy Tạ Nam đang cầm bình tưới cây trong vườn của mình. Mới
hơn một tháng mà mọi thứ đã đổi thay nhanh chóng. Hoa kim ngân và liễu leo đã
phủ xanh um cả bờ rào, hoa hồng cũng đã kịp nhú vài nụ. Ảnh hoàng hôn chiếu
xuống khiến cả khu vườn trở nên sinh động, không còn vẻ vu như ngày nào.
Nhìn thấy anh, Tạ Nam đặt bình xuống, nói: “Hiếm có
đấy, hôm nay anh về sớm thế”.
Ảnh mặt trời chiếu lên khuôn mặt Tạ Nam những sắc vàng
tuyệt đẹp. Gần đây Vu Mục Thành nghiêm chỉnh chấp hành đề nghị của Hứa Mạn, nếu
ở nhà thì phải ép Tạ Nam đi chạy cùng mình, còn nếu không có nhà, anh sẽ gọi cô
xuống lầu chạy bộ, không để cô ngồi lì trên chiếc sofa như trước nữa. Trời mưa,
anh sẽ nhắc cô dùng đến máy chạy bộ, cứ duy trì như thế đã được hơn nửa tháng,
giờ xem ra khí sắc của cô đã được cải thiện hơn nhiều.
“Hình như em không hoan nghênh anh về sớm hay sao ấy.
Nhưng mà em cũng phải quen”, Vu Mục Thành cười nói: “Nhà xưởng mới sắp khởi
công rồi, cuộc sống của anh cơ bản sẽ trở lại quỹ đạo ngay thôi”.
“Thế thì tốt, anh về sớm một chút có thể nấu cơm cho
em ăn.”
Vu Mục