
đều phải chuyển hết sang tên em”.
“Anh bỏ hết những gì của cá nhân anh, nhưng những cổ
phần hai nhà giao ước, em đã có gần 20% cổ phần của công ty bố anh, em biết rõ
anh không thể đáp ứng được điều kiện tiếp theo.” “E rằng anh không có sự lựa
chọn. Không cần em phải nhắc anh cũng biết, tất cả những gì nhà họ Hạng có bây
giờ đều do hiệp nghị bảy năm về trước.”
“Anh luôn cảm kích em và bố em, nhưng...”
“Không nhưng gì nữa, em không để ý việc ai sẽ tìm mình
để bàn bạc yêu cầu cho thỏa đáng, dù là bố anh hay là vị nữ thánh vẫn nằm trong
trái tim anh kia.”
“Xin đừng lôi Tạ Nam vào việc này, quyết định của anh
chẳng liên quan gì đến cô ấy.”
Đường Lăng Lâm lạnh lùng, nói: “Thật sao? Cô ấy vẫn
chưa bị người yêu hiện tại bỏ rơi mà anh đã vội nuôi hy vọng giải phóng bản
thân rồi, chẳng nhẽ anh ghét cuộc hôn nhân này tới mức không thể chấp nhận một
danh phận nữa sao?”.
“Anh hy vọng em suy nghĩ nghiêm túc một chút, cứ tiếp
tục mối quan hệ của chúng ta hiện tại chỉ làm tổn thương em mà thôi.”
“Bây giờ em sẽ nói cho anh, việc này anh đi mà bàn với
luật sư của em, không cần em phải nói anh cũng biết là ông ta sẽ đưa ra điều
kiện, em sẽ để ông ta lấy lại toàn bộ không chừa một xu. Em đồng ý trả tự do
cho anh, để anh trắng tay, sau đó xem anh đoạt lại tình yêu từ tay ngườiđàn ông
điều kiện tốt kia như thế nào, em đoán sẽ có nhiều thứ hay để xem đấy.”
“Chúng ta nhất quyết phải đến bước đó sao? Như vậy
chẳng tốt cho ai cả.”
“Trước kia em luôn cho rằng anh lương thiện, nhưng
chẳng phát hiện ra được mặt tốt của anh. Anh đã bày trước mắt em nỗi đau thương
lớn nhất của mình, xin hỏi anh còn cái gì tốt đẹp hơn thế nữa không? Em luôn
nhường nhịn anh, anh dường như thương hại em mà cho rằng em chỉ là thứ đồ dễ bị
chà đạp ư, chúng ta cứ chờ xem.”
Rất nhanh sau đó, Hạng Tân Dương hiểu được câu “chờ
xem” của Đường Lăng Lâm có nghĩa là gì.
Ngày hôm sau, anh trai anh đến văn phòng tìm, Hạng Tân
Hải hỏi thẳng vấn đề, cuối cùng muốn làm gì. Anh chau mày: “Anh à, Lăng Lâm nói
gì với anh rồi
“Thím ấy còn có thể nói gì nào?” Hạng Tân Hải nói
giọng khó chịu: “Thím ấy rất giữ ý, chỉ gọi điện nói tìm anh có việc, rồi đưa
hiệp nghị hợp tác ban đầu của hai nhà cho anh xem. Anh hỏi thím ấy mang những
cái đó ra làm gì thì thím ấy bảo anh hỏi thẳng chú. Hai chú thím lại cãi nhau
à?”.
Hạng Tân Dương ngập ngừng giây lát rồi quyết địnhnói:
“Em muốn ly hôn”.
Hạng Tân Hải hít một hơi dài, nói: “Thím ấy vừa từ chi
nhánh công ty trở về vì chú, đang yên đang lành, sao chú lại có suy nghĩ như
thế”.
“Nếu có thể tiếp tục thì em đã không nói những lời
này.”
“Đường Lăng Lâm quả thật rất ghê gớm và hách dịch,
nhưng chú cũng phải thừa nhận rằng mấy năm qua thím ấy thực sự tốt với chú. Anh
chỉ thấy đợt Tết là hai người cãi nhau, chú có biết lúc đó thím ấy đã lo cho
chú thế nào không, thím ấy đã điên loạn gọi điện đi khắp nơi để tìm chú.”
Hạng Tân Dương nói giọng buồn bã: “Anh à, em cảm thấy
mình có lỗi với cô ấy, nếu cứ tiếp tục thì chỉ ngày càng ép cô ấy đến mức biến
thành một bà vợ luôn ôm hận oán thán trách móc mà thôi”.
“Đừng lấy điều đó ra nói với anh, Tân Dương. Một người
đàn ông nếu có thành ý muốn tiếp tục sống với vợ mình thì vợ anh ta dù có thiếu
lý trí đến mấy cũng sẽ không như vậy. Chú nói thật cho anh biết, chú có người
đàn bà khác rồi phải không?”
Hạng Tân Dương nói giọng phiền não: “Anh cho rằngem
cần thiết phải nói dối người trong nhà ư? Em nói thật đấy. Trước kia em nghĩ,
em không yêu cô ấy cũng không sao, dù gì thì cô ấy cũng không yêu em, hai người
đều cho rằng tình yêu không quan trọng, cùng có một mục tiêu, cùng nhau sống
qua ngày, điều đó có thể tiếp tục. Nhưng tình hình hiện tại không như vậy, cô
ấy đột nhiên nói yêu em, lại yêu cầu em cũng phải yêu cô ấy như cô ấy yêu em,
anh bảo em phải làm thế nào?”.
Hạng Tân Hải có vẻ không hiểu, hỏi lại: “Anh không
phải nói chú đâu, nhưng Tân Dương, phải dồ một người không yêu mình cùng sống
với mình có thể rất khó, nhưng nếu như Lăng Lâm yêu chú, thế thì có vấn đề gì
đâu”.
Hạng Tân Dương thở dài, biết mình không thể nói với
anh trai cảm nhận thực sự lúc này, nói: “Anh cho rằng sự thông minh của Lăng
Lâm lại để cho người khác dồ dành sao?”.
Hạng Tân Hải rất rõ Đường Lăng Lâm thông minh như thế
nào, anh hỏi: “Chú dự tính sẽ như thế nào?”.
“Em sẽ cố gắng nói chuyện với cô ấy, nếu có thể ly hôn
trong hòa bình thì tốt.” Hạng Tân Dương đột ngột im lặng, trong lòng hiểu rõ
khả năng xảy ra điều đó là rất ít.
Quả nhiên, Hạng Tân Hải nói: “Thế chú không đọc kỹ bản
giao ước giữa hai nhà sao?”. Hạng Tân Dương lắc đầu, lúc ấy anh đang buồn chán
nên cũng chẳng có tâm trạng nào xem thứ đó, đến khi công ty của bố vượt qua
được cửa ải khó khăn, anh cũng không muốn giở ra xem lại nữa.
“Giao ước do anh và bố ký sau khi đã mời luật sư xem
xét kỹ càng, nó không có gì ghê gớm lắm nhưng có điều khoản bổ sung, nếu giải
phóng hợp đồng, tách cổ phần hai nhà thì bên họ Đường có quyền ưu tiên được mua
lại công
ty.”
Hạng Tân Dương biết Đường Lăng