
ta đi tìm anh, là điều em có thể đoán được. Không biết vì mục
đích gì, cô ta đang muốn được xem kịch hay của tất cả mọi người. Em không cần
tới tận nơi cũng có thể tưởng tượng được, khi nói với anh nét mặt cô ta biểu
hiện như thế nào”.
“Rõ ràng là em đã nói chuyện với cô ấy rồi.”
“Đúng, mấy hôm trước em và cô ta có ăn cơm cùng nhau.
Cô ta vẫn như trước, luôn để tầm mắt rất cao, chỉ có điều mắt cao nhưng tay với
lại thấp, nên những điều đạt được không theo ý mình. Nói đến Tạ Nam, cô ta đã
cho em biết một số thông tin rất hay. Dường như tình cũ của anh lại có bạn
trai, điều kiện tốt lắm, nói theo giọng của Từ Yến thì Tạ Nam là một nàng Lọ
Lem chính gốc. vốn dĩ em có thể thở phào sung sướng cho rằng như vậy thì mọi
người đều tránh khỏi mệt mỏi. Nhưng theo như cô ta nói, có người rất thích anh
chàng bạn trai của Tạ Nam, hậu thuẫn cũng tương đối lớn, e rằng lần này Tạ Nam
lại khólòng mà nắm bắt được rồi.”
“Cuộc sống của cô ấy có liên quan gì tới em và Từ Yến,
tại sao hai người cứ phải quan tâm đến đời tư của cô ấy như thế?”
Đường Lăng Lâm cười, lạnh lùng nói: “Đừng lấy em và Từ
Yến ra để nói. Nếu không phải vì anh, em sẽ không bao giờ để ý đến cái chủ đề
vô nghĩa ai là Lọ Lem ai là hoàng tử kia. Hơn nữa, cái người còn quan tâm đến
cuộc sống của người khác hơn cả Từ Yến chẳng phải là đức ông chồng của em
sao?”.
Hạng Tân Dương im lặng.
“Lúc kể chuyện, Từ Yến giọng vui vẻ lắm, còn em nghe
mà buồn phiền, em dường như có thể đoán ra ngay sau khi nghe những tin này anh
sẽ nghĩ và làm gì, không phải vội vàng chạy đi an ủi nàng hay sao? Anh xem, có
đúng như em nghĩ không?”
“Không phải em luôn cho rằng những suy đoán của mình
về hành tung của anh luôn rất chuẩn xác ư? Nhưng theo như em thấy, anh có thể
mang cái gì ra để níu kéo, để an ủi cô ấy?” Hạng Tân Dương nhướng mày, nhếch
môi cười gằn, “Anh chẳng qua cũng chỉ là một thằng từng phụ cô ấy mà thôi, một
thằng đàn ông có vợ, không thể trách ai, anh chỉ cố gắng không gây phiền phức
cho cô ấy. Nếuem cứ muốn nói với anh những điều này, thì anh nghĩ nên thôi đi,
chẳng có ý nghĩa gì cả”.
“Cuối cùng thì anh cũng nhận ra, anh chỉ vì nỗi bất
hạnh của cô ấy mà trút cơn giận lên em. Thật buồn cười, em đâu phải là Thượng
đế vạn năng, có thể thu xếp cho cô ấy một cuộc sống tốt đẹp, nhân tiện giải
thoát cho anh... và em.” Đường Lăng Lâm cầm chiếc cốc lên uống cạn rồi đưa tay
với chai rượu toan rót hết giữ lấy tay cô ngăn lại.
“Đừng uống nữa, sao em lại đấu với sức khỏe của mình
như vậy.”
“Đau dạ dày còn dễ chịu hơn đau tim, đây là kinh
nghiệm của em, anh có tin không?”
“Anh rất xin lỗi, để em phải khổ sở thế này, nhưng anh
và Tạ Nam thực sự không có gì.”
“Đương nhiên, trong mắt hai người đều không có gì,
nhưng theo tình thế này, sẽ có gì rất nhanh thôi. Ai bảo anh cứ luôn cho rằng
mình yêu cô ấy, mà em lại luôn cho rằng mình yêu anh?”
“Ai trong chúng ta cũng không có cái quyền cố mang
tình yêu của mình đến cho người khác, rồi bắt họ phải yêu mình như thế.” Đường
Lăng Lâm bị kích động mạnh bởi câu nói này của anh, liền hỏi lại: “Anh đang
trách em đem tình yêu của mình và cuộc hôn nhân này cho anh, giờ đáng đời vì sự
lựa chọn ấy ư?”.
“Lăng Lâm, chúng ta biết nhau từ nhỏ, em luôn phóng
khoáng và độc lập, mọi người đều công nhận em giỏi giang thông minh, quyết
đoán, giải quyết mọi việc rõ ràng hơn anh. Cuộc hôn nhân của chúng ta tuy không
phải là sự lựa chọn của anh, nhưng anh thừa nhận không phải do em ép, có thể
nói, em đã cho anh cơ hội, để anh đóng góp được chút gì đó cho gia đình. Chỉ là
anh quả thực xin lỗi, những năm qua đã khiến em thiệt thòi nhiều rồi, vốn dĩ em
có thể có những lựa chọn tốt hơn. Em đã quá nhường nhịn anh, anh không có quyền
để em tiếp tục phải như vậy nữa.”
Tay Đường Lăng Lâm khẽ co lại trong bàn tay anh, cô
quay đầu nhìn anh, hỏi: “Anh muốn nói gì?”.
“Em không cần phải vừa hận vừa bao dung cho anh, anh
biết mình không tốt, không đáp ứng được các yêu cầu của em, dù sao chúng ta
cũng vẫn còn trẻ, bây giờ bắt đầu lại có lẽ sẽ tốt hơn cho cả hai...”
Sắc mặt của Đường Lăng Lâm đanh lại, khóe miệng nhếch
lên một nụ cười sắc lạnh: “Nói thật nhẹ nhàng, nếunhư em không nhầm thì bây giờ
anh đang cần được giải thoát khỏi em”.
Thần thái của Hạng Tân Dương cũng bình tĩnh tới mức
gần như lạnh lùng: “Sự giải thoát này không phải chỉ riêng cho mình anh, Lăng
Lâm”.
Đường Lăng Lâm đột nhiên co tay lại, chai rượu đột
ngột đổ nghiêng, kêu lanh canh một tiếng trên bàn trà, sau đó rơi xuống chiếc
thảm lông cừu dưới sàn, hai người cũng chẳng buồn cúi xuống nhặt nó lên, cứ để
rượu thấm đầy ra tấm thảm, không khí căn phòng bồng chốc nồng nặc mùi rượu.
Đường Lăng Lâm cười gằn một tiếng, “Rất tốt, mấy năm
nay công ty của bố anh đã ổn định trở lại, phát triển tương đối tốt, anh cảm
thấy đủ để nói điều kiện với em rồi phải không. Ly hôn ư?”. Cô nghiêng đầu nghĩ
ngợi, “Cũng không phải là không thể, điều kiện của em rất đơn giản, anh tay
trắng ra khỏi nhà, tất cả những cổ phần của nhà anh lấy từ công ty của bố em