
i ngoan ngoãn
lên sân khấu, không được xấu hổ. Sau lần thứ nhất, cứ mồi khi lên sân khấu,
phải coi khán giả như bắp cải, không được để ý đến nữa.” Cô đột nhiên nhớ ra,
lần đầu tiên gặp Hạng Tân Dương, cô cũng nói đến điều này, sự li ngay lập tức
làm cô im bặt. Nhìn Vu Mục Thành, thấy khuôn mặt anh như ẩn chứa tâm sự lại như
không, Tạ Nam thấy trong lòng hơi thấp thỏm. Bản thân anh đã không tự nhiên như
thế, lại còn làm cô xấu hổ. Cô vội vàng quay đi, đầu dựa vào chiếc khăn tắm vẫn
để bên bồn.
Vu Mục Thành lại cúi sát xuống, đôi mắt sáng nhìn cô
chăm chăm hỏi: “Lễ Tình nhân, anh yêu cầu em đàn cho anh nghe, có phải em đã
coi anh ở đầu dây bên kia là một cây bắp cải không?”.
Tạ Nam cười hì hì nói: “Làm gì có cây bắp cải nào lại
lắm yêu cầu như anh”.
Vu Mục Thành làm ra vẻ bị công kích: “Anh đâu có yêu
cầu gì nhiều, hơn thế những yêu cầu của anh toàn lànhững điều hợp lý”.
Tạ Nam không nghĩ kịp phải nói gì để bật lại cái tính
luôn cho mình là đúng của anh, nên đành hứ một tiếng ra vẻ không quan tâm.
“Đúng rồi, mẹ em có nghiêm khắc với em không? Anh thấy
một bà mẹ nghiêm khắc nếu không đào tạo ra được những đứa con ngỗ ngược thì sẽ
là những đứa con nhút nhát như em.”
“Mẹ em nghiêm lắm, nhưng bố lại rất chiều em, nếu mẹ
muốn đánh em thì bao giờ bố cũng đứng ra bênh vực.”
“Hóa ra là như vậy, cho nên em mới cố chấp thế này”,
Vu Mục Thành nói vẻ nửa đùa nửa thật. Tạ Nam lườm anh một cái, anh bật cười,
nhẹ nhàng đưa tay thử độ nóng của nước, nói: “Nước lạnh cả rồi, em dậy ngay
đi”.
“Anh cho em mượn quần áo ngủ, em quên không mang quần
áo của em lên rồi.”
“Tốt, xem em sau này còn muốn ngày nào cũng lôi cả túi
quần áo đi đi về về nữa không?”
Tạ Nam cắn môi không thèm để ý tới anh, rồi đắm mình
sâu hơn một chút vào trong nước.
Vu Mục Thành kéo chiếc khăn tắm ra, tỏ ý bảo cô đứng
dậy. Tạ Nam vẫn ở nguyên đó, nghiêng đầu nhìn anh. Anhcười ranh mãnh, giơ tay
nắm chặt lấy cánh tay cô lôi lên. Vu Mục Thành đang định lấy khăn tắm bao lấy
cô, cô đã mạnh bạo lao thẳng vào vòng tay anh, để cho tấm thân ướt sũng của
mình làm ướt hết chiếc sơ mi của anh. Vu Mục Thành bỏ chiếc khăn tắm xuống, ôm
lấy cô, nói: “Đây là em muốn trêu anh đấy nhé, đừng trách anh”.
Tạ Nam không nói gì, chỉ ôm chặt lấy anh, hôn lên môi
anh, với một tâm trạng khó tả trong lòng. Hiếm khi cô có những lúc chủ động bạo
dạn như thế này, nhưng chỉ khi chủ động biểu lộ với anh một cách khác thường
như thế mới khiến cô cảm nhận rõ ràng sự gắn kết giữa hai người là có thực
Khi Hạng Tân Dương trở về nhà thì trời đã tối. Phòng
khách chỉ bật một ngọn đèn tường, Đường Lăng Lâm đang dựa vào chiếc sofa, với
một cốc rượu trên tay, trước mặt là chai rượu vang đã mở, cô đang tự chúc rượu
cho mình. Rất ít khi anh thấy cô như thế này nên vội nhắc nhở: “Dạ dày em không
được uống rượu tùy tiện đâu”.
“Cảm ơn anh đã quan tâm tới cái dạ dày của em, nhưng
dường như anh lờ đi, không cần biết trái tim em đang thế nào.” Đường Lăng Lâm
nói giọng lười biếng: “Lại đây cùng uống với em một cốc, em đoán chắc hôm nay
anh cũng muốn mượn rượu giải sầu giống em”.
Dĩ nhiên tâm trạng của Hạng Tân Dương lúc này rất
không tốt, sau khi Tạ Nam đi khỏi, anh vẫy taxi trở về quán cà phê lấy xe của
mình, liếc nhìn vào bên trong thì Vu Mục Thành và cô gái kia đã đi khỏi. Anh
lái xe lòng vòng rất lâu trên khắp các con phố theo thói quen, đợi cho tâm
trạng ổn định trở lại rồi mới về nhà. Ấy vậy mà Đường Lăng Lâm lại biết tâm
trạng anh như thế khiến anh không khỏi ngạc nhiên. Anh chau mày: “Em muốn nói
gì, Lăng Lâm?”.
Đường Lăng Lâm giơ cốc lên: “Đừng ngạc nhiên, em không
rình mò anh đâu, cũng không cần thiết phải làm như vậy. Anh thần thánh hóa tình
yêu của mình như thế thì cũng giống như tình yêu của
Plato (1), em dĩ nhiên không cần phải lo việc anh đưa ai đó vào
khách sạn”.
Hạng Tân Dương sầm mặt xuống, nói: “Nếu em đã uống
nhiều rồi thì đi tắm rồi ngủ đi”.
Đường Lăng Lâm uống một ngụm to, sau đó bỏ cốc rượu
xuống, cầm chai rượu lên nhìn qua ánh đèn rồi lắc đầu nói: “Anh xem, còn hơn
nửa chai, rõ ràng là em vẫn còn biết kiềm chế. Anh không uống thì nói chuyện
với em một lúc”.
Hạng Tân Dương bước đến cầm chai rượu trên tay cô đặt
xuống bàn, rồi ngồi xuống bên cạnh, nói: “Lăng Lâm, chúng ta chắc chắn cần một
cuộc nói chuyện, nhưng hôm nay thì không thích hợp lắm”.
“Thế thì lúc nào mới thích hợp? Đợi khi nào Tạ Nam và
anh bàn bạc xong chuyện quay lại với nhau thì mới đến thông báo cho em ư?” Đôi
mắt cô nhìn thẳng vào anh, kéo dài giọng, “Nhìn thấy cô ấy một lần nữa bị người
ta bỏ rơi, có phải anh tiếc lắm không? Anh quan tâm tới cô ấy như thế, cô ấy có
cảm động không?”. “Nói như vậy Từ Yến đến tìm anh là theo ý của em à?”
“Làm theo ý em? Anh hỏi khó nghe thế? Anh thật không
hổ là đã tưởng tượng em theo chiều hướng xấu nhất.” Đường Lăng Lâm cười lớn,
“Em không bị điên, tại sao lại phải ra chỉ thị cho cô ta đi nói với chồng mình
rằng người yêu cũ của anh đang bị rơi vào tình thế khốn đốn, đợi anh đến cứu
trợ. Có điều cô