Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Ở Lại Nơi Này Cùng Anh

Ở Lại Nơi Này Cùng Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323462

Bình chọn: 9.00/10/346 lượt.

năm kinh nghiệm lái, chính vì vậy

đã được nhận vào làm ở vị trí đó.

Lần đầu tiên một mình lái xe của công ty tới ngân

hàng, Tạ Nam dè dặt đưa chìa khóa vào ổ, mãi lâu sau mới dám khởi động xe, cố

gắng nhớ lại từng chi tiết và thao tác đã được dạy khi học ở trường dạy lái xe,

nhưng lúc đó trong đầu cô hoàn toàn lại là những lời dặn dò của Hạng Tân Dương.

“Thả lỏng ra, tay cầm cần số, rồi khẽ phanh tay.”

“Đừng đạp bàn đạp lâu quá.”

“Sau khi dừng xe phải nhớ kéo phanh tay lại.”

“Không, không, dù thế nào cũng phải nhớ không bao giờ

được tăng tốc đột ngột như vậy.”

Cuối cùng Tạ Nam cũng lấy được dũng khí khởi động xe.

Trong đoạn đường lái xe đầu tiên, tinh thần cô hết sức căng thẳng, mồ hôi túa

ra thấm ướt quần áo, cho tới khi đến ngân hàng, bước xuống xe, chân tay cô đã

nhũn hết cả, không ngờ lúc ấy lại gặp Từ Yến, cảm giác hối hận vì nhận công

việc này lóe lên trong đầu cô.

Nhưng chẳng bao lâu, cô đã quen dần, có thể tự mình

lái xe tới bất cứ đâu, cũng có thể đàng hoàng đối mặt với Từ Yến. Tạ Nam nghĩ,

khả năng của con người muốn phát huy được cũng phải có một thời gian được

khuyến khích rèn luyện.

“Sao có thể sợ nữa chứ? Em đâu còn là cô gái hai mươi

mốt tuổi, Tân Dương.”

“ừ, đúng vậy, anhĩ nhiên anh biết, bây giờ emđã hai

mươi tám, còn anh cũng ba mươi mốt rồi.” Nói đến tuổi tác của hai người, ánh

mắt Hạng Tân Dương lộ rõ vẻ dịu dàng, anh thở dài, “Chóp mắt đã qua chừng ấy

năm, anh không nhớ bản thân nhìn thấy sợi tóc bạc đầu tiên khi nào nữa rồi, có

điều, sau đó tóc bạc ngày càng nhiều, và anh cũng không quan tâm nữa”.

Tạ Nam nhớ lần trước ở quán cà phê Lục Môn đã nhìn

thấy bên mai anh lốm đốm những sợi bạc, bất giác giật mình. Cô lái xe nhanh đến

một quán cà phê cách đó vài trạm xe, hai người bước xuống, rồi ngồi bên một bàn

trà ngoài quán.

“Tân Dương, em biết anh quan tâm tới em và muốn tốt

cho em, nhưng khi hai người yêu nhau, chắc chắn mỗi người cũng cần có một không

gian riêng nữa. Em sẽ không để ý việc Vu Mục Thành hẹn hò với người khác, như

thế buồn cười lắm.”

“Người con gái đó là con gái của chủ nhiệm ủy ban Cải

cách và Phát triển thành phố được người khác cố ý giới thiệu cho anh ấy, em

cũng không để ý đến cả việc anh ấy đi gặp mặt và qua lại với người con gái khác

sao?”

Tạ Nam sững người, mãi lâu không nói gì. Hạng Tân

Dương nhìn cô, cô mặc chiếc vest lửng tay lỡ màu trắng sữa mỏng, tay áo sơ mi

xắn lên, tóc lòa xòa trước trán, khísắc tốt hơn nhiều so với lần trước anh gặp.

Lúc này cô đang ngây người ra, nhưng không ngạc nhiên, rõ ràng không phải cô

chưa chuẩn bị tinh thần đối mặt với những điều anh vừa nói. Anh bồng thấy thắt

lòng, nói khẽ: “Em lại dễ dàng nhẫn nhịn anh ấy như vậy sao?”.

“Cùng ngồi uống cà phê với nhau chưa nói lên được điều

gì.” Tạ Nam lấy lại tinh thần, nói, “Hơn nữa, việc này thực sự không liên quan

tới anh, Tân Dương, anh đừng để ý làm gì”.

“Làm sao anh có thể nhìn em lại bị một người khác phụ

lòng.”

Tạ Nam nắm chặt tay, cô phải cắn răng mới khống chế

được toàn thân run rẩy. “Lại bị người khác phụ lòng”, câu nói như một thứ bùa

chú kích động tới nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn cô. Cô nhìn Hạng Tân Dương

bằng ánh mắt phẫn nộ, gằn giọng từng tiếng: “Anh dựa vào cái gì mà nói với em

những điều này?”.

“Xin lỗi, anh...”

Tạ Nam giơ tay ngăn anh lại, rồi chống tay vào bàn

đứng dậy: “Anh muốn em phải thế nào, phải xông vào quán cà phê đối chất họ ư?

Không, Tân Dương, trước kia, khi Từ Yến bóng gió xa xôi với em về chuyện của

anh, em không chất vấn anh, bởi vì lúc đó em tin anh, và em lựachọn niềm tin

tưởng hoàn toàn vào anh. Tuy niềm tin ấy có vẻ hơi ngốc nghếch mù quáng, nhưng

kết cục thì vẫn như nhau, chất vấn cũng chẳng khác nào biết kết quả sớm hơn m

“Từ Yến đã nói gì với em?”

Tạ Nam lắc đầu nói: “Việc đã qua không nói lại nữa.

Đến Vu Mục Thành, em cũng không muốn hỏi anh ấy. Anh ấy luôn xử lý mọi việc rất

rõ ràng, nếu việc gì anh ấy chưa chủ động nói với em, em cũng không chủ động

hỏi anh ấy. Nhưng em sẽ đối với anh ấy bằng tấm lòng chân thành, em tin sau khi

lựa chọn, anh ấy cũng sẽ chân thành với em”.

“Thế còn sự lựa chọn của em? Nam Nam, em chuẩn bị đợi

anh ấy chọn xong rồi đón nhận ư? Giống như với anh trước kia?”

“Nếu không thì làm thế nào? Nếu đã không giữ được thì

em cũng chẳng lãng phí thời gian cứu vãn. Đây có thể coi là bài học mà cuộc sống

đã dạy cho em, sau này xin anh đừng nói với em những việc như thế nữa.”

Tạ Nam đột nhiên quay người, vấp phải thành ghế, cô

khẽ chao đảo nhưng không để Hạng Tân Dương kịp đỡ đã đứng vững lại, vội vàng đi

ra bãi đồ xe và nổ máy. Tạ Nam lái xe về tiểu khu, chỉ cảm thấy mình đã mệt tới

mứckhông thể tiếp tục chống đỡ được, dường như vừa rồi cô không phải lái xe

trong thành phố mà là chạy marathon về vậy.

Cô lê từng bước lên tầng bốn, tiện tay bật ti vi, gieo

mình xuống chiếc sofa. Giờ cô mới nhớ ban nãy mình quên không về nhà lấy quần

áo, song lại chẳng muốn cử động nữa. Trên màn hình đang phát phim cổ trang võ

hiệp, một đám nam nữ hò hét đấu đá, cô không th