Ở Lại Nơi Này Cùng Anh

Ở Lại Nơi Này Cùng Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323442

Bình chọn: 8.00/10/344 lượt.

lên ấy chứ.”

“Sao em lại nghĩ như vậy?” Vu Mục thành cảm thấy khó

tin, “Anh lại cứ muốn em dựa vào, để anh thấy cảm giác được người yêu dựa vào

mình như thế nào. Có điều gần đây chúng ta chỉ có thể tranh thủ nói chuyện đôi

ba câu trong lúc ăn sáng, may mà em chịu lên phòng với anh, nếu không anh buồn

chết đi được”.

Khuôn mặt Tạ Nam bồng chốc đỏ bừng lên, cô cảm thấy

việc hằng ngày tự đến bên giường anh tìm cảm giác an toàn thật đáng xấu hổ. Vu

Mục Thành cười thầm, nhưng thấy cô cúi đầu, vành tai đỏ như vậy, anh không dám

trêu cô thêm nữa mà vội vàng nói sang chuyện khác.

“Em còn nhớ lần đầu tiên chúng mình gặp nhau không?”

“Nhớ chứ, lúc đó anh giúp em chuyển đàn vào trong nhà,

thật là một người tốt nhiệt tình giúp đỡ người khác.”

Vu Mục Thành tỏ vẻ như bị công kích: “Sao em lại không

có chút ấn tượng nào với anh trước đó vậy?”.

“Trước đó ư?” Tạ Nam hoàn toàn không nhớ gì, “Chúng ta

đã gặp nhau trước đó rồi sao?”.

“Cái ngày em lát nền nhà ấy”, Vu Mục Thành đành phải

gợi lại cho cô nhớ, “Em có nhớ không, em ngồi ngây ra trước xe của anh, anh gọi

em hai ba câu em mới định thần lại để nhường đường cho anh”.

Tạ Nam cố gắng lục lại trí nhớ, song hoàn toàn không

có ấn tượng. Cô chỉ nhớ mình hoàn toàn bất lực trong quá trình tu sửa trang trí

căn nhà, cả ngày nhìn lại những khoản tiền lần lượt từ trong túi ra đi, vất vả,

mệt mỏi và đau xót, nhưng cứ phải chịu đựng. Đối với việc gặp Vu Mục Thành thế

nào, cô hoàn toàn không nhớ được chút gì.

Vu Mục Thành không khỏi xem thường mình, sao lại có

thể nhớ rõ ràng từng chi tiết như vậy được, nhưng cũng chẳng có cách nào, anh

nhớ rõ mà. Người con gái ấy ngồi xuống đất, đầu gục lên gối, nghĩ về khu vườn

nhà mình tới mức quên cả mọi thứ, anh gọi mấy tiếng cô mới ngẩng đầu lên, hôm

đó cô cũng cột tóc đuôi ngựa. Tinh thần cô mệt mỏi, đôi mắt thất thần, đứng dậy

mà như muốn đổ xuống, song cô trấn tĩnh lại rất nhanh, lặng lẽ tránh ra như

không có việc gì vậy.

“Em lúc đó chắc trông tệ lắm nhỉ.” Tạ Nam rõ hơn ai

hết, trong thời gian ấy, cứ cuối tuần cô lại chạy khắp nơi như đánh trận, hoàn

toàn không trang điểm, nói theo cách của Cao Như Băng thì, “Suốt ngày giữ vẻ

mặt đau khổ và tâm sự chồng chất”. “Cũng không thể coi là tệ, nhưng nó giống

như mộng du ấy. Dường như em không phải đang lát nền cho nhà mình mà chỉ bị ép

phải làm việc đó hộ người khác.”

Tạ Nam bỗng nhớ lại lúc đầu Cao Như Băng đã tha thiết

khuyên mình như thế nào, bèn cười nói: “Em g phiền hà, cũng may Cao Như Băng

thuyết phục em dọn về ở”. Cô đột nhiên dừng lại một lúc lâu rồi mới tiếp, “Nếu

không thì đã chẳng gặp được anh”.

Câu sau của cô đến một cách tự nhiên, vừa mơ hồ vừa

nhỏ nhẹ, nhưng khi Vu Mục Thành nghe được, anh cảm thấy dường như nó tác động

trực tiếp tới nơi sâu thẳm nhất trong trái tim mình. Đây có thể là câu nói gần

gũi nhất mà cô từng thổ lộ với anh. Vu Mục Thành một tay giữ lấy cô, một tay ôm

cô vào lòng rồi khẽ hôn lên môi cô, Tạ Nam cố gắng đẩy anh ra, nói: “Đừng thế,

phải xem đây là đâu chứ”.

Anh bỏ kính râm của cô xuống, nhìn thẳng vào mắt người

yêu, nói: “Giữa cánh đồng hoang ngập đầy hoa đào, không thể trách người ta lại

ham muốn như vậy được. Hơn thế”, anh cúi sát gần hơn, “Em lại nói những lời

đáng yêu đến nhường ấy”.

Tạ Nam ra vẻ không liên quan nhìn lại anh, nói: “Em

nói gì nào?”. “Đừng giả bộ.” Vu Mục Thành lại tiếp tục hôn mạnh hơn, Tạ Nam vội

vàng cười cầu hòa: “Không dám nữa đâu, em không dám nữa đâu”.

“Thế thì được, em nói xem, không dám làm gì nào?”

Tạ Nam cố gắng nhịn cười: “Em sẽ không dám tùy tiện

nói chuyện với người lạ nữa, dù cho anh ấy có nhiệt tình giúp đỡ người khác,

cũng không được để anh ấy vào nhà”.

Vu Mục Thành làm động tác chuẩn bị chọc léc, không đợi

anh động thủ, Tạ Nam vội nói: “Em sai rồi, em sai rồi, em sẽ sửa”.

“Sửa thế nào?”

“Anh bảo em sửa thế nào thì em sửa thế ấy, vậy đã được

chưa?” Tạ Nam rõ ràng tỏ vẻ rất đáng thương, nhưng khóe miệng lại ẩn chứa nụ

cười ranh mãnh, Vu Mục Thành cũng cười, ôm chặt lấy người yêu.

“Anh cho em nợ, tối về tính từng khoản một. Ngoài ra,

anh còn phải bận một thời gian nữa.” Vu Mục Thành nói tiếp với giọng trễ nải,

“Không được vì anh bận quá, không chăm sóc được cho em mà ghét bỏ anh đâu”.

“À, em hỏi việc này có được không?” Tạ Nam dựa vào đùi

anh nhìn ra hồ, tay vô thức rứt những cọng cỏ xung quanh. Vu Mục Thành khẽ

nghịch mái tóc đen của cô, mái tóc không nhuộm bao nhiêu năm nay, chất tóc hơi

cứng nhưng khi vuốt lại cảm thấy trơn mượt, nói: “Em nói đi”.

Những cọng cỏ mới rứt trong tay cô cứ bay đi bay lại,

màu xanh của nhựa cây bám cả vào tay, có chút dinh dính, Tạ Nam vê vê ngón tay,

mãi một lúc mà không biết nói như thế nào. Vu Mục Thành thắc mắc, khẽ xoay

người cô lại phía mình, phát hiện thấy cô có vẻ hồi hộp, anh rất ngạc nhiên.

“Em muốn hỏi gì?”

Tạ Nam mỉm cười, cố gắng tỏ vẻ thoải mái, nói: “Có thể

nó là một câu hỏi ngốc nghếch. Mục Thành, em muốn biết, anh thích em ở điểm

gì?”.

Bị hỏi trúng tim đen, Vu Mục Thành suy nghĩ nghiêm túc

một lát rồi n


Duck hunt