
“Đúng rồi”, Vu Mục Thành kệ cho Tạ Nam tiếp tục bấm
vào lòng bàn tay mình, anh lại nắm tay cô chặt hơn nói, “Cô ấy rất hay tỉnh
giấc vào lúc gần sáng khiến cho ban ngày mất tinh thần”.
“Thế đã đi kiểm tra sức khỏe tổng thể chưa?” Hứa Mạn
hỏi Tạ Nam với giọng của một bác sĩ.
Tạ Nam đành trả lời nghiêm túc: “Công ty em năm nào
cũng tổ chức kiểm tra sức khỏe cho toàn bộ nhân viên, ngoài căn bệnh thiếu máu
và đường huyết thấp ra thì em không có vấn đề gì nghiêm trọng cả”. Hai chứng
này cũng không phải là bệnh nghiêm trọng, cô chỉ cố gắng không để đói, trên xe
luôn có ít chocolate hoặc kẹo l có thể giải quyết được, nên cô không để ý lắm.
“Thế mà chị cứ nghĩ em là người có thể trạng tốt,
những người chuyên làm việc văn phòng thường bị nhưvậy do áp lực công việc lớn,
em phải tự điều chỉnh bản thân, tốt nhất nên đi tập thể dục thường xuyên, giữ
thói quen sinh hoạt đều đặn và đúng giờ, cố gắng đừng quen với việc ỷ lại vào
thuốc.”
Tạ Nam gật đầu nghe lời, Vu Mục Thành nói: “Không nói
nữa, lát đi mua quần áo và giày thể thao, sau này em phải chạy bộ cùng anh,
không được nằm lì ở sofa như trước đâu”.
Tạ Nam không khách khí: “Nhưng gần đây anh có chạy bộ
đâu”.
“Ờ, chỉ cần hết giai đoạn này thôi. Kính Quần, gần đây
tớ cũng bận tối mắt tối mũi, lâu rồi không chạy bộ hay đánh cầu lông gì.”
Lưu Kính Quần lắc đầu nói: “Cho nên tớ vẫn nói làm ông
chủ kiểu như cậu rất mệt, cậu nên nghiêm túc suy nghĩ tới chuyện giao bớt việc
cho người khác đi, càng sớm càng tốt”.
“Tớ đã tìm được người đảm nhiệm chức vụ giám đốc bộ
phận Cung ứng rồi, anh ta rất ổn. Tớ nghĩ anh ta chắc chắn sẽ có tiềm năng, có
điều còn phải quan sát thêm một thời gian nữa.”
“Xu thế thị trường của các cậu bây giờ chắc là rất
tốt, tớ thấy nên chuyển hướng sang sản xuất tủ điện cao áp sẽ có triển vọng
hơn.”
Nghiệp vụ của công ty nước ngoài nơi Lưu Kính Quần làm
việc giống như bên công ty của Vu Mục Thành, hai người có rất nhiều chuyện để
nói, họ đứng bên thành xe bàn chuyện rất sôi nổi, từ kết cấu sản phẩm tới phát
triển thị trường, dường như họ đã quên mất mình đang đứng ở một khu ngoại ô
tươi đẹp đầy sắc xuân thế này.
Những việc đó đều hoàn toàn xa lạ mà cũng chẳng có gì
hay đối với Hứa Mạn và Tạ Nam, họ không nhịn được nhìn nhau cười, Hứa Mạn nói:
“Kệ các anh ấy, chúng mình đi, đã đến đây rồi lại còn lôi ba cái việc chán chết
ấy ra nói, thật là khó chịu, còn phụ lòng mùa xuân tươi đẹp nhường này nữa
chứ”.
Rất nhiều người trong đám hàng xóm có sở thích chụp
ảnh, lúc này họ đua nhau lấy ra các loại máy ảnh và giá đỡ chụp lia lịa khiến
mọi người xung quanh phải ngạc nhiên. Một đám trẻ con nô đùa giữa đám hoa cải,
còn có người hồ hởi đi hái rau dại. Tạ Nam và Hứa Mạn đến đó nâng niu trân
trọng ngắm nhìn khung cảnh trước mắt. Cả hai đều lớn lên ở thành phố nên không
biết gì về những điều kỳ diệu nơi đây.
“Cái này có ăn được không?” Hứa Mạn thì th bác lớn
tuổi quay đầu nói bằng giọng tự tin: “Các cô còn trẻ nên không biết, cái này
gọi là tỏi, cũng có người gọi là hành dại, xào với trứng ăn ngon lắm. Bên này
còn trồng rau hạt dẻ dại, đem cái đó mà gói sủi cảo thì thơm phải biết”.
Hai người cảm thấy rất thích thú với điều vừa nghe
được, họ quỳ xuống cùng hái rau với người phụ nữ nọ.
Vu Mục Thành và Lưu Kính Quần cũng đi tới, thấy trên
tay mỗi cô đều cầm một nắm to các loại rau dại thì không nén nổi cười.
“Làm gì thế này, nhổ cỏ chơi à, định phá cây cối ở khu
nông thôn này đây.” Lưu Kính Quần đón lấy đám “cỏ” trong tay Hứa Mạn xem xét.
Hứa Mạn trách móc: “Đây là bữa tối của anh đấy, cầm
cẩn thận giúp em”.
Tạ Nam đứng dậy, cô đã quỳ tương đối lâu rồi, lúc này
cơn chóng mặt chợt đến khiến mọi thứ trước mắt tối sầm lại, Vu Mục Thành vội
vàng đỡ lấy cô, nói: “Đường huyết thấp mà em còn quỳ thế? Không phải tối nay
anh cũng phải ăn cái này chứ?”.
“Tránh làm sao được, nếu không em làm uổng công à?”
Đợi cơn choáng váng đi qua, Tạ Nam giơ đám hành dạilên, nói: “Mở cốp xe cho em,
để em cất vào”.
Vu Mục Thành đành phải nghe theo, anh lấy ra một chai
nước khoáng rót ra cho cô rửa tay, rồi đưa một miếng chocolate vào miệng người
yêu, sau đó cùng cô đi dạo dọc theo bờ ruộng.
“Thật dễ chịu.” Tạ Nam hít thật sâu, nói, “Mùa xuân
thật tuyệt”.
Vu Mục Thành hoàn toàn đồng ý với cô, phong cảnh tuyệt
đẹp trước mặt lại thêm người đi cùng mình, anh cảm thấy quả thực vô cùng dễ
chịu và thoải mái.
Họ chầm chậm dạo bước đến một hồ nước trong xanh. Cả
hai đều mặc quần bò, ngồi bên phiến đá cạnh hồ tắm nắng. Tạ Nam lười biếng tựa
vào người Vu Mục Thành, mắt lim dim đón nhận ánh mặt trời cùng gió xuân. Qua
một mùa đông dài dằng dặc, thời tiết đẹp thế này quả thật là một đặc ân lớn của
đất trời.
Vu Mục Thành nghiêng đầu nhìn Tạ Nam, cô đeo kính râm,
buộc tóc đuôi ngựa, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt, nước da tái xanh mọi khi hôm
nay dường như đã có chút ửng hồng.
“Gần đây em có vẻ không vui, có phải vì anh bận quá,
không có thời gian dành cho em không?” “Không phải, em còn sợ mình cứ dựa dẫm
mãi lại khiến anh phát chán