
h, rất vui được làm quen
với các anh chị. Em không ở tiểu khu nhà mình, nhưng tình cờ thấy tin tìm người
của anh Hát trong gió nên rất cảm động, em đã chủ động liên lạc và add nick QQ
của anh ấy. Nếu có cơ hội, em sẽ mua lại một căn nhà ở đây, cố gắng cạnh tranh
ứng cử vào vị trí uất Kim Hương người đẹp thực sự”.
Mọi người đều hưởng ứng theo, không ngớt lời khen ngợi
cô gái có khả năng đối đáp trôi chảy này. Lưu Kính Quần khẽ hích Vu Mục Thành
một cái: “Hai chúng minh lạc đội mất rồi, không ngờ một việc chả đâu ra đâu lại
có kết quả đẹp như vậy”.
“Hứa Mạn nhà cậu chắc là đắc ý lắm, sẽ nói những lời
đại loại như giấc mơ đẹp trở thành hiện thực cho mà xem.” Vu Mục Thành khẽ đáp
lại.
“Chưa bàn đến ví dụ của anh chàng Hát trong gió, mà
chỉ cần Hứa Mạn nhìn thấy cậu và cô Tạ đi với nhau thôi, cô ấy cũng có thể nói
mối duyên tuyệt vờ
Vu Mục Thành cười lớn. Lưu Kính Quần chỉ vào xe của
anh hỏi: “Xe mới à?”.
Hôm nay anh lái chiếc xe BMW X5 màu trắng: “Đâu có, tớ
có đổi xe cũng không chọn loại này. Đây là xe của chị gái tớ, họ sang nước
ngoài rồi. Có bán thì cũng không đáng tiền nên họ để lại cho tớ dùng”.
Lần trước, thấy Vu Mục Thành sau khi tiễn chị gái, bèn
lái chiếc BMW về nhà, Tạ Nam vô cùng kinh ngạc. Anh giải thích cho cô, Tạ Nam
vẫn nhìn chiếc xe với vẻ hoài nghi thăm dò, cô không rành giá cả các loại xe
lắm nhưng cô biết hãng xe này. Nhìn dáng vẻ cô như vậy, Vu Mục Thành quyết định
giữ việc chị gái cho mình ngôi biệt thự ở khu đối diện bên hồ lại, nói sau,
tránh cho cô khỏi bội thực thông tin.
Một lúc sau, Tạ Nam đột ngột hỏi: “Mục Thành, nhà anh
có nhiều tiền đúng không?”.
Vu Mục Thành giả bộ nghiêm túc suy nghĩ rồi nói:
“Không hẳn thế, dù gì thì cũng không liệt vào hạng nhà giàu”.
Cái giọng thể hiện rõ sự trêu đùa của anh khiến Tạ Nam
không muốn hỏi thêm nữa, cô chỉ đứng im suy nghĩ, Vu Mục Thành ôm lấy cô, nói:
“Không phải em kỳ thị những người có tiền đấy chứ”.
“Em chỉ lo người có tiền ghét bỏ em thôi, được không
nào.” Tạ Nam trả lời vẻ không vui.
Vu Mục Thành không để ý đến lời nói của cô, chỉ hôn
lên má cô một cái rồi trêu: “Giờ anh để em nuôi nhé, em đừng kỳ thị cũng đừng
ghét bỏ anh, nếu không đến cơm anh cũng chẳng có mà ăn đâu”.
Từ khi họ về sống với nhau, việc mua thức ăn hằng ngày
do Tạ Nam phụ trách, Vu Mục Thành đưa cho cômột tấm thẻ, cô im lặng đón lấy
nhưng chưa dùng bao giờ. Vu Mục Thành có hỏi tới thì cô chỉ lườm anh một cái
nói giọng buồn buồn: “Mua có ít thức ăn mà phải quẹt thẻ, có kỳ lắm không? Hơn
thế, em có phải trả tiền thuê nhà cho anh đâu”.
Vu Mục Thành sợ tới mức không dám nói thêm lời nào,
đây có thể coi là một trong những lần hiếm hoi Tạ Nam khiến anh không nói lại
được gì. Anh lại thích cô thỉnh thoảng có những câu nói sắc bén như vậy.
Chuyến du lịch này do Hứa Mạn đứng ra tổ chức rồi kêu
gọi mọi người trên diễn đàn tiểu khu, nếu ai muốn đi thì đăng ký, rất nhiều
thành viên đi du lịch gia đình, còn mang theo cả trẻ con, không khí hết sức sôi
nổi. Hứa Mạn kiểm tra số người theo danh sách đã đăng ký thì thấy đủ cả. Sau
khi khớp tần số đài của bộ đàm cầm tay với bộ đàm trên các xe trong đoàn, Hứa
Mạn và anh Trịnh, người khởi xướng đầu tiên cho chuyến du lịch này, thu xếp số
xà sắp xếp trật tự rất nhanh, dòng xe lần lượt xuất phát theo trình tự.
Thời tiết rất tuyệt, mọi người đều trút bỏ những chiếc
áo khoác to xù của mùa đông. Ánh nắng ấm áp, các hàng cây hai bên đường đua
nhau nhú mầm xanh, gió xuân phất phơ thổi tới trước mắt khiến tâm trạng mọi
người đều rất thoải mái, họ dùng phương thức liên lạc bộ đàm để tánchuyện, cả
hành trình sôi nổi hơn hẳn.
Khoảng hơn hai tiếng lái xe thì tới một thị trấn không
xa thành phố lắm, ở đây không có danh lam thắng cảnh truyền thống nào nhưng đột
nhiên mấy năm trở lại đây lại nổi tiếng với diện tích trồng đào rất lớn.
Bây giờ là đầu tháng Tư, từng rừng đào trải rộng tít
tắp, hoa đào màu hồng, hoa cải màu vàng đồng loạt đua nhau khoe sắc, cánh đồng
trải ra muôn vàn sắc xuân, màu xanh của liễu xen lẫn màu đỏ của đào, vẻ đẹp
choáng ngợp khắp không gian khiến người ta thích thú. Cả đoàn người vui vẻ hưng
phấn dừng xe bên đường, sau đó tản ra ngắm cảnh nơi đây.
Hứa Mạn nhìn thấy Vu Mục Thành dắt tay Tạ Nam bước
xuống xe, không nhịn được cười, nói: “Hai người bắt đầu từ bao giờ thế?”.
Tạ Nam đỏ mặt không biết phải trả lời thế nào, Lưu
Kính Quần dúi nhẹ đầu Hứa Mạn nói: “Bà xã, không được lắm chuyện”, rồi quay
sang Vu Mục Thành, tiếp: “Nhưng tớ cũng rất tò mò, hà hà”.
Vu Mục Thành không để ý đến lời trêu chọc của họ, nói:
“Gần nhau trong gang tấc, ngày nào cũng nhìn thấy cô ấy, sao lại không rung
động được chứ?”. Tạ Nam nắm chặt tay anh, anh khẽ cười, nói: “Thôi, thôi, tớ
không nói nữa. A, Hứa Mạn, anh hỏi một chuyện, có cách nào chữa khỏi chứng mất
ngủ không?”.
“Anh cứ làm như em chữa được bách bệnh ấy, lần trước
thì hỏi về cảm cúm, lần này lại hỏi mất ngủ.” Hứa Mạn cười hi hi nói, “Nhưng
Mục Thành, xem ra anh không phải là người có chứng mất ngủ, anh hỏi hộ Tạ Nam
ha?”.