Snack's 1967
Ở Lại Nơi Này Cùng Anh

Ở Lại Nơi Này Cùng Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323390

Bình chọn: 8.00/10/339 lượt.

câu

chuyện trong bữa ăn toàn về tình hình của công ty và hành trình đi Canada của

anh chị Vu Mục Thành. Tạ Nam không có thói quen xen lời nên cô chỉ ngồi im lắng

nghe. Đột nhiên, không biết vì sợ cô bị bỏ rơi hay do tính hiếu kỳ bột phát, Vu

Mục Vân bồng quay đầu nhìn cô, cười nói: “Tạ Nam, chị gọi là Nam Nam nhé, em và

A Thành quen nhau thế nào?”.

Tạ Nam thật thà trả lời: “Em và Mục Thành là hàng xóm,

cùng ở một khu, quen nhau như thế ạ”.

Vu Mục Thành ở bên cạnh không nhịn được cười, Vu Mục

Vân lườm anh: “Chị biết ngay là em chẳng nói được câu nào thật thà mà”, quay

sang Tạ Nam, nói tiếp, “Vừa rồi chị hỏi nó, nó bảo các em quen nhau trong lúc

đi gặp mặt”.

Vu Mục Thành biết Tạ Nam đang luống cuống nên lập tức

chuyển chủ đề sang việc của công ty, nói về quy hoạch giai đoạn hai của công

xưởng, mấy người chuyện trò rất sôi nổi. Vượng Quân vốn là nhân viên kỹ thuật,

không rành việc quản lý cho lắm, anh tiếp quản công việc cho bốvợ hai năm, khó

khăn chất chồng, phát triển doanh nghiệp cũng chẳng ra sao, nhưng anh có cách

nhìn rõ ràng về việc quy hoạch nhà xưởng chuyên nghiệp, nói chuyện với Vu Mục

Thành lại rất hứng thú. Vu Mục Vân vẫn làm công tác quản lý tài chính của công

ty, nói đến tiền đầu tư cho việc mở rộng công xưởng giai đoạn hai, chị cũng bắt

đầu thể hiện quan điểm rất rõ ràng và hợp lý của mình

“Thành Đạt luôn là một khách hàng tốt của ngân hàng,

thủ tục vay vốn lần này còn thuận lợi hơn cả tưởng tượng của chị. Chị nghĩ lễ

khởi công sẽ sớm hơn so với thời gian dự kiến.”

“Chị cảm thấy phương án của bên thiết kế có thể sửa

một chút cho hoàn chỉnh hơn, đối với thiết kế giai đoạn một chúng ta đã làm rất

đơn giản và thực tế rồi, đến giai đoạn này nên tính đến cả việc phát triển

không gian cho tương lai nữa.”

Tạ Nam không dám xen ngang, nhưng chủ đề câu chuyện

của họ vừa rồi khiến cô nghĩ tới những điều Từ Yến đã cố ý nói với mình, bất

giác cảm thấy không vui. Vốn đã được lĩnh giáo những lời nói cay độc của Từ Yến

từ lâu, Tạ Nam đoán cô ta có thể đã nói điều gì trước mặt Vu Mục Thành rồi, cô

thắt tim lại khi nghĩ đến điều đó.

Vu Mục Thành múc một bát canh đặt trước mặt cô, thấy nét

mặt không tập trung của người yêu bèn cười nói: “Thôi được rồi, được rồi, bàn

công việc tới đây thôi, chúng ta nói chuyện khác nhé”.

Vu Mục Vân lại quay sang nhìn Tạ Nam, nói: “Nam Nam,

em đã tới Hàng Châu bao giờ chưa?”.

Tạ Nam chỉ bận công việc nên ngoài đi công tác, hiếm

khi đi xa, cô lắc đầu, nói: “Chưa ạ”.

“Tranh thủ lúc nào rảnh để Mục Thành dẫn em về chơi,

thực ra mùa này là đẹp nhất, chim bay rợp trời, cây cối đâm chồi nảy lộc, mặt

hồ trong xanh một màu của núi, đẹp lắm.”

“Cái đó thì phải xem cụ ông nhà mình có cho em nghỉ

không đã.” Vu Mục Thành cười lớn xen vào, rồi ôm lấy vai Tạ Nam, cô không quen

với sự thân mật này trước mặt người khác, “Bây giờ cứ bận thế này, đừng nói là

đưa bạn gái về ra mắt bố mẹ, em còn chả có thời gian giữ bạn gái nữa cơ”.

“Xí, nói cứ như bố ép em không bằng.” Vu Mục Vân giả

vờ tức giận, cười nói, “Đợi khởi công nhà xưởng giai đoạn hai xong, em có thể

thư giãn hơn một chút, sau này cũng có thể đưa Tạ Nam tới Canada nghỉ”.

Sau khi ăn cơm xong, mọi người cùng đi ra, Tạ Namthở

ra một cách thoải mái, cô nghĩ, cuối cùng cũng kết thúc rồi. Họ đều rất thân

thiết, nhưng tâm lý cô có vấn đề, toàn thân cứng nhắc không thể thoải mái được,

thực sự không điều chỉnh nổi cảm xúc để tiếp tục ăn nói lịch sự lưu loát nữa.

Vu Mục Thành lái xe đưa anh rể và chị gái về, Tạ Nam

chào tạm biệt họ, sau đó tự mình lái xe về nhà trước, chuẩn bị nói chuyện đó

với Vu Mục Thành theo lời đề nghị của Từ Yến. Cô nghĩ, quá khứ đã làm mình đau

những ảy năm trời, nếu nói về việc cũ mà không liên quan đến tình yêu thì vẫn

lại xuất hiện bóng hình đó, còn phải cầu xin người khác im miệng hộ cho, thật

đáng buồn.

Còn việc người ta giới thiệu cho Vu Mục Thành gặp mặt

ai đó, nếu anh cảm thấy vẫn chưa cần thiết phải nói với cô thì cô nhủ mình càng

nên không hỏi đến thì hơn.

Dạo này, Vu Mục Thành về nhà rất muộn, họ gần như

không có thời gian nói chuyện, nhưng nếu như có nói thì cô cũng không chủ động

hỏi về việc đó.

Giờ đây ít nhiều cô cũng đã trở thành người không bi

quan trước mọi việc, mà nếu có bi quan đến cỡ nào thì cũng phải cố gắng đối mặt

với nó.

Sau vài hôm, Tạ Nam đi công tác kiểm tra sổ sách theo

định kỳ, tiện đường rẽ về nhà thăm bố mẹ. Mẹ cô hỏi thăm tình hình hai người có

phát triển thêm gì không bằng giọng rất đỗi tự nhiên và quan tâm. Bà còn hỏi cô

khi nào mới có thể xác định được mối quan hệ này: “Không phải mẹ thúc giục con

nhưng con đã sắp tròn hai chín tuổi, Nam Nam, nếu tính cả tuổi mụ thì đã ba

mươi rồi, không thể cứ lần lữa mãi được”.

Đối diện với mẹ, Tạ Nam cảm thấy mình không còn chút

sức lực để che đậy nữa nên chỉ đành trả lời qua quýt cho xong: “Con biết rồi,

con biết rồi”.

Vu Mục Thành bận túi bụi, gần như ngày nào Tạ Nam đi

ngủ rồi anh mới về. Họ vẫn duy trì mối quan hệ như cũ, cơ hồ chỉ có một chút

thời gian dành cho tình yêu v