
ình, không để ý đến suy đoán và liên t của cô.
Đường Lăng Lâm quay người đi vào nhà vệ sinh nhưng
không tắm rửa. Cô nhìn mình trong gương, người con gái trước mặt vẫn còn trẻ,
nước da căng mịn, những nếp nhăn lúc thấy lúc không lại rất hợp với khuôn mặt
của cô, nó tôthêm vẻ sắc sảo, thanh tú cho khuôn mặt. Nhưng cô cũng biết, nếu
như quay trở lại mười năm trước, mình cũng không bao giờ có được vẻ duyên dáng,
giờ thêm nỗi oán hận triền miên, khuôn mặt càng trở nên xanh xao mệt mỏi như
thế này. Một người đàn ông nhìn thấy nó đã lộ vẻ thương hại, thế mà bản thân
lại tự khiến nó trở nên thảm hại hơn.
Đã bao giờ cô cần người khác thương hại mình? Lại càng
không muốn đón nhận sự thương cảm từ người chồng của mình.
Bắt đầu từ bao giờ, Hạng Tân Dương nhìn cô bằng ánh
mắt ấy?
Dường như tất cả đã thay đổi từ khi cô bất chấp tất cả
để nói với anh rằng cô luôn yêu anh.
“Anh nghĩ anh sẽ mãi cảm kích tất cả những gì em làm
cho gia đình anh, dù nó xuất phát từ mục đích gì. Nhưng anh cho rằng, nếu chỉ
là kết hôn vì mục đích thương mại, chúng ta hãy cố gắng giữ trọn nhiệm vụ của
mình, có thể điều đó sẽ làm chúng ta cảm thấy thoải mái hơn, song nói về tình
yêu, từ trước tới giờ đều là em hy sinh và anh trả nghĩa, anh đã làm khó em
rồi, Lăng Lâm.”
Giọng nói bình tĩnh của anh gần đây cứ văng vẳng bên
tai cô. Cô dường như không thể tin được người đàn ôngmà mình luôn cho rằng yếu
mềm kia lại có thể dùng những lời nói lãnh đạm và khách quan đến nhường ấy,
nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô cũng không thấy ngạc nhiên.
Kết hôn bảy năm nay, cô đã nhìn rõ những thay đổi của
Hạng Tân Dương.
Ảnh mắt anh không còn long lanh như trước, cô không
còn nhìn thấy nụ cười vô tư lự phớt lờ mọi thứ ấy của anh nữa. Hơn thế, anh
dường như đã hoàn toàn bỏ thói quen ham chơi của mình từ khi kết hôn, trở thành
người đàn ông chỉ biết đến công việc.
Anh và cô ra ngoài mở chi nhánh công ty, thời kỳ ban
đầu cực kỳ vất vả, Hạng Tân Dương chăm chỉ học tập, lẳng lặng nhận phần lớn
công việc về mình.
Đường Lăng Lâm chủ động đề nghị anh, khi rảnh rỗi cả
hai cùng đi chơi giải trí. Từ nhỏ tới lớn cô không có thói quen gì đặc biệt
ngoài học tập và công việc, có lúc cô cũng cảm thấy cuộc sống của mình vô vị,
muốn Hạng Tân Dương đưa mình đi chơi, mong được thưởng thức những điều khác từ
cuộc sống mang lại. Thậm chí cô còn nuôi hy vọng có một ngày mình sẽ thân mật
với anh tới mức đi chơi mãi khuya mới về, trong mệt mỏi, anh c vừa thì thầm
những lời ngọt ngào, vừa trở về nhà. Chỉ nghĩ tới đây thôi, cô đã không khống
chế được đỏ mặt lên, tim đậprộn ràng.
Nhưng Hạng Tân Dương luôn mệt mỏi nói với cô rằng anh
không có tâm trạng, dù là đi hát hò với khách hay đi xem phim theo lời đề nghị
của cô, lúc nào anh cũng trong trạng thái mất tập trung. Đến cuối tuần, nếu
không phải anh tới phòng tập thể dục thì lại là chúi mũi ở nhà đọc sách, lên
mạng. Anh luôn tĩnh lặng, tuy không nói thẳng với cô là sự có mặt của cô bên
cạnh làm phiền tới anh, nhưng cô có thể cảm nhận được, nếu để anh một mình, anh
sẽ thoải mái hơn.
Dù có hơi lúng túng không hiểu sẽ phải làm thế nào,
nhưng bản năng mách bảo cô nếu muốn thay đổi anh thì đó là việc cực kỳ khó, cô
thậm thí còn rất cẩn thận, xin ý kiến của các chuyên gia về việc cải thiện quan
hệ vợ chồng.
Nằm ngoài tưởng tượng của Đường Lăng Lâm, sự thay đổi
của Hạng Tân Dương đến nhanh mà bất chợt, hoàn toàn không cho cô có cơ hội được
thay đổi mọi thứ.
Nhìn anh hơi chau mày xem giấy tờ, vùi đầu vào xử lý
việc ở công ty, cô thường cảm thấy đau lòng, dường như muốn nói với anh: “Để em
làm”, nhưng lại cố gắng nén nó xuống, rồi khẽ tự cười bản năng làm mẹ trỗi dậy
trong mình. Cô ý thức được, thực ra mình có sự cố chấp khócó lý trí và mạnh mẽ.
Anh cũng hoàn toàn chấp nhận hình thức duy trì mối quan hệ giữa hai người.
Anh đã hoàn toàn không còn là người đàn ông trước kia,
thế mà tại sao anh lại cứ cố giữ mãi trong tim ký ức về một cuộc tình đã qua?
Đường Lăng Lâm xoa bụng tránh cơn đau dạ dày, một
khuôn mặt yêu kiều tươi trẻ vụt qua trước mắt cô, cái cằm nhọn ấy, đôi mắt to
long lanh như nước ấy, nụ cười ngọt như mật ấy. Thời gian bảy năm trôi qua, Tạ
Nam giờ cũng đã hai mươi tám tuổi rồi, liệu có còn như một con thỏ bị thương
nữa không?
Trong mấy ngày Tết Hạng Tân Dương đột nhiên mất tích,
Đường Lăng Lâm đã mất ngủ cả đêm, phẫn nộ và lo lắng, cô gọi điện cho Từ Yến
xin số của Tạ Nam, sau đó gọi cho cô ấy. Tạ Nam ứng phó rất nhanh, không khách
khí, hoàn toàn khác hẳn lần đầu tiên gặp mặt. Điều này khiến cô có chút kinh
ngạc, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô lại không cảm thấy khó hiểu. Đã hai mươi tám
tuổi rồi, nếu vẫn nhu mỳ yếu đuối kiểu thiếu nữ mới lớn thì mới thực sự đáng
cười, mới là kẻ có mưu mô thâm hiểm, Tạ Nam giờ chắc cũng không còn như trước
nữa.
Không ai có thể thắng được thời gian.
Nhưng cô lại không sao đối phó được với người đànông
luôn sâu nặng với quá khứ kia, nhất là người đàn ông ấy lại không muốn cố gắng
yêu mình, dù chỉ là một chút.
Hạng Tân Dương khẽ gõ cửa phòng