
nh, Hạng Tân Dương cầm lên nhìn qua rồi nói: “Bây giờ chúng ta phải
đối chứng hóa đơn, mỗi lần anh dùng tiền đều phải được sự cho phép của em
sao?”.
Cơn giận lên tới cực điểm, cô cười gằn: “Hạng Tân
Dương, anh đang xúc phạm đến lòng tự trọng của hai chúng ta sao?”. Cô giật lấy
tờ hóa đơn, chỉ vào một dòng trong đó, tiếp: “Từ khi nào anh đã bắt đầu thay cô
ta trả tiền?”.
“Ồ, cái này à.” Hạng Tân Dương sắc mặt không hề thay
đổi, nói tiếp: “Cái này là do anh tùy tiện, đã tự mình tìm một công ty phủ xanh
môi trường nhờ họ trồng cho vườn nhà cô ấy ít cây cảnh, lúc đầu cô ấy không
biết, sau đó đãngay lập tức trả tiền cho anh rồi”.
Đường Lăng Lâm cười lạnh: “Anh thật biết xúc phạm nhân
cách chính bản thân mình, đồng thời xúc phạm đến khả năng suy đoán của em. Xin
hỏi một người chồng có vợ rồi lại đi trả hóa đơn thanh toán cho một người con
gái khác, khi bị từ chối còn có thể ngang nhiên đối mặt với vợ như thế, anh có
ý gì?”.
“Là do anh suy nghĩ không chu đáo, anh đã hứa với cô
ấy, sẽ không làm những việc như vậy nữa.”
“Anh hứa với cô ta, thế thì anh lấy cái gì ra để trả
lời những nghi ngờ của em?”
“Lăng Lâm, khoản tiền này không lớn, nếu anh muốn giấu
em, anh đã trả tiền mặt rồi. Anh không cho rằng minh làm việc giấu giếm rồi lại
nghĩ ra lý do đề ứng phó với em.”
Không biết tự lúc nào Hạng Tân Dương đã rất bình tĩnh,
dường như điều gì cũng không thể làm anh ngạc nhiên hay hiếu kỳ. Đường Lăng Lâm
bỗng nghĩ, người vẫn chung chăn gối với mình đang đứng trước mặt mình lúc này
quả thực ngày càng trở nên xa lạ, cô đã thất bại thảm hại rồi.
“Nếu nói như vậy, thì chẳng hóa ra em đáng cười đếnmức
này sao. Chẳng nhẽ em lại phải bình tĩnh, hiền lành mà chấp nhận việc anh mang
tiền đi trả cho cô ta? Anh cần rõ một điều rằng, số tiền lớn hay nhỏ đối với em
không quan trọng, nhưng chắc chắn em không bao giờ chấp nhận việc chồng mình đi
chăm sóc một người con gái khác, dù là quang minh chính đại, hay giấu giấu giếm
giếm.”
“Anh nói rồi, tại anh lắm chuyện, giờ cô ấy đã có bạn
trai, không cần anh phải chăm sóc.”
“Nói như vậy, nếu cô ta không có bạn trai, anh lại chủ
động để mình ở vị trí bù đắp cho cô ta, hoàn toàn không nghĩ tới cảm nhận của
riêng em, đúng không?”
“Anh chỉ là không chịu nổi khi nhìn cảnh mùa xuân tới
rồi mà khu vườn nhà cô ấy vẫn để trống nên mới gọi người ta tới thu dọn. Anh
nghĩ anh đã giải thích rõ, chúng ta không nói tới chuyện này nữa, có được
không?”
“Thế thì giữa chúng ta có thể nói được chuyện gì? H
thời tiết rất đẹp, ngày mai dường như cũng đẹp trời; công trình bên Thành Tây
phải gia tăng tiến độ; bản dự án đấu thầu lần này phải sửa lại một chút...”
Đường Lăng Lâm hơi nhếch mép cười vẻ mỉa mai, “Đó là những điều em và anh vẫn
thường hay nói với nhau, song nó có phải là những điều hai vợ chồng thường nói
với nhau không?”.
Hạng Tân Dương nhìn cô, ánh mắt phảng phất chútthương
hại, nói: “Em đừng nghĩ nhiều quá, những điều anh hứa với em, anh sẽ không nuốt
lời. Em có lẽ chưa ăn tối phải không, đi tắm trước đi, anh sẽ ra ngoài mua ít
cháo về cho em”.
Anh cầm chìa khóa đi ra ngoài, Đường Lăng Lâm nhìn một
lượt căn phòng khách sạch sẽ ngăn nắp, đây là quà tân hôn mà bố cô đã tặng cho
hai vợ chồng cô, một căn chung cư cao tầng nằm giữa khu trung tâm, tất cả đều
được những nhà thiết kế có tên tuổi dày công trang trí, có điều thời gian hai
nguời ở đây chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Lúc này rèm cửa hơi hé mở, gió khẽ
lay động tấm rèm, trên bàn trà để mấy tờ báo kinh tế và báo tuần tài chính mà
Hạng Tân Dương vẫn thích đọc, trong gạt tàn có khoảng năm, sáu đầu mẩu thuốc
lá, bên cạnh là một cốc trà bằng sứ còn khoảng nửa cốc bên trong, nắp cốc vẫn
để sang một bên, không cần đi đến cô cũng biết đó chắc chắn là thứ trà Mao Tiêm
do một nơi trong tỉnh này sản xuất.
Kết hôn chưa được bao lâu, cô phát hiện Hạng Tân Dương
có thói quen thích uống trà. Bình thường cô không thích uống nhưng cũng để ý
mua một vài loại trà ngon và bộ đồ pha trà về pha cho anh uống. Anh không từ
chối nhưng chỉ nhấp môi thử rồi bỏ xuống, sau đó lại tiếp tục uống loại trà vẫn
để bên cạnh.
Ban đầu cô không để ý lắm, chỉ tới khi thấy anh
gọiđiện cho một người bạn dặn dò gửi cho anh loại trà ấy đến, cô mới tò mò hỏi:
“Loại trà đó có gì đặc biệt?”.
Hạng Tân Dương trả lời lạnh nhạt: “Chỉ là uống quen
thôi”.
Cô tò mò tìm hiểu về loại trà Mao Tiêm trên mạng, là
sản phẩm của tỉnh mình, sản lượng không nhiều cũng không ít, giá thành vừa
phải, được đánh giá ở mức trung bình, nói chung là bình thường, chỉ có nơi sản
xuất là khiến cô sững lại.
Theo cô được biết, Tạ Nam sinh ra ở thành phố đó, song
cũng không phải là vùng núi chuyên sản xuất thứ trà ấy, chỉ là suy đoán Hạng
Tân Dương mượn cớ uống trà để nhớ nhung chuyện cũ, nếu như vậy thì thật quá xa
vời.
Nhưng đã mấy năm nay ngày nào Hạng Tân Dương cũng chỉ
uống loại trà kia, giống như thói quen để nhạc Richard Clayderman khi lái xe.
Hai điều đó nhắc cô nhớ rằng người đàn ông này vẫn lặng lẽ duy trì thói quen và
sở thích của m