Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326433

Bình chọn: 9.5.00/10/643 lượt.

, cô ấy cương quyết tuyệt

giao với tôi, cũng là nhẹ nhàng quay người bước đi, để lại một mình tôi trống

trải, trời đất tối sầm lại.

“Ân Nhiên, uống đi chứ!” Rất nhiều người nhắc tôi mới bừng

tỉnh.

“Ngại quá… tôi hơi nhức đầu.” Tôi che dấu sự thất lễ của

mình.

Rồi Đàm Đào Sênh cũng tới, nói vài lời sáo rỗng xong, kính

tôi và Mạc Hoài Nhân mỗi người một ly rồi vội vàng bỏ đi.

Tôi vẫn nhìn thấy nụ cười ngấm ngầm giữa Đàm Đào Sênh và Mạc

Hoài Nhân. Hai tay này, trước đây quan hệ tốt thế giờ lại giả vờ bất hòa sao?

Phó tổng giám Tào bị Lý Bình Nhi đập vỡ đầu liệu có thông minh hơn không?

“Lão Hoàng, giờ Đàm Đào Sênh làm gì ở công ty?” Tôi hỏi Hoàng

Kiến Nhân.

“Phó tổng thư ký, aiz, người ta bay cao rồi, không còn cùng

hội với những người như chúng ta nữa. Người ta cùng phó tổng giám Tào đi công

cán khắp nơi, uy phong lắm!” Khả năng diễn xuất của Hoàng Kiến Nhân kém hơn Mạc

Hoài Nhân nhiều, chỉ cần nhìn là biết nói láo.

Nhìn đám người uống ngàn ly là có thể lên núi bắt rồng xuống

biển giết cá kình, tôi giả vờ say, không giả vờ thì chết chắc. Tôi biết mình

trước nay rượu vào là lời ra, không cẩn thận để lộ điều gì thì không phải

chuyện đùa đâu.

Mạc Hoài Nhân vui hơn tôi nhiều, quàng một tay lên vai tôi:

“Chú em này… Nghe nói, nghe tôi nói… trong công ty có rất nhiều người bất mãn

việc cậu ngồi lên vị trí này! Nhân viên kỳ cựu nói, khi họ mở rộng giang sơn

thì cậu vẫn là chất lỏng, dựa vào cái gì mà cậu ngồi ngang hàng với họ…”

Ý Mạc Hoài Nhân là, nếu không có mấy người bọn chúng nâng đỡ

thì tôi khó lòng mở mày mở mặt, dù có thăng chức nhưng nếu không có chúng giúp

đỡ thì cũng vô ích thôi.

“Cảm ơn Mạc đại ca!” Tôi nắm lấy hai tay của hắn lắc.

“Sau này có dự tính gì không…” Hắn hỏi vậy là có ý gì?

“Thăng quan rồi thì đương nhiên phải kiếm tiền! Nếu không thì

sao có thể lăn lộn cùng Mạc đại ca? Còn nữa…” Tôi chỉ Bạch Khiết.

“Tốt, có chí hướng! Cậu nghe tôi này! Chỉ cần cậu có tiền, có

tiền mua tiên cũng được! Chỉ cần có tiền, đừng nói Bạch Khiết, ngay mẹ của Bạch

Khiết cũng có thể bắn hạ!”

“Ừm, vậy tôi bắn hạ Bạch Khiết, anh bắn hạ mẹ cô ấy, làm bố

chồng tôi đi!” Tôi ra sức vỗ vai Mạc Hoài Nhân cười nói.

“Được được được, ý kiến không tồi…”

Phụ nữ đẹp nhất không phải khi họ làm điệu làm dáng mê hoặc

đàn ông, mà là khi họ trầm tư, đàn ông chủ động ngắm nhìn họ. Bạch Khiết lặng

lẽ ngồi đối diện tôi, rất nhiều người đã về, tôi nghĩ cô ấy đang đợi tôi. Mạc

Hoài Nhân từng có ý đồ với Bạch Khiết, nhưng cô ấy thề chết tự vệ, đương nhiên

hắn ta chẳng sơ múi được gì. Giờ dù hắn có ấm ức thế nào cũng không muốn lãng

phí thời gian với cô ấy nữa, huống hồ hắn cũng biết tôi thích Bạch Khiết, không

muốn đắc tội với tôi, ôm một cô gái có thân hình nảy nở rời đi.

Những người còn lại có bao nhiêu người tỉnh táo chứ?

Bạch Khiết nhẹ nhàng tiến lại ngồi cạnh tôi, từ ánh mắt tha

thiết đó tôi biết cô ấy đang đợi tôi. Chắc chắn cô ấy có rất nhiều điều muốn

hỏi tôi, nhưng, mẹ kiếp, tôi không muốn cho cô ấy cơ hội! Tại sao chứ? Sảng

khoái thôi! Tôi ức hiếp cô ấy tốt hơn là để cô ấy dùng một thứ tình cảm khác

trừng phạt tôi chứ!

Bạch Khiết định nói gì đó lại thôi, tôi nâng ly lên: “Giám

đốc Bạch! Uống rượu đi!”

“Cậu đừng uống nữa được không?” Bạch Khiết tưởng tôi say, còn

quan tâm tôi nữa à?

“Không uống sao? Không uống thì ngồi cạnh tôi làm gì?” Tôi

nói to.

Rất nhiều người nhìn sang chỗ chúng tôi, một giọng nói thanh

thoát nũng nịu vang lên từ phía sau: “Để tôi uống với anh!”

Tôi quay lại, là Hà Khả, cô gái này ở đây lúc nào mà tôi

không biết? Tôi chỉ nhớ mình có nhắn tin mời cô ấy chứ không biết cô ấy đến lúc

nào. “Cô vừa đến à? Phạt ba ly!”

“Đúng thế, tôi vừa đến, khi anh uống rượu giao bôi với cô

đồng nghiệp nào đó thì tôi đến! Giờ mới nhớ tới tôi à?” Hà Khả trừng mắt nhìn

tôi.

Lần Lâm ma nữ bảo Hà Khả xuống kho tìm tôi, khi lên văn phòng

tôi cứ nhìn vào mông cô ấy, lúc đó cô ấy còn nhìn tôi khinh thường, cũng từng

nói tôi là tên háo sắc, hơn nữa còn bảo toàn công ty đều biết cả. Nhưng từ lần

tôi chắn cho cô ấy cái ống bút thủy tinh thì cô ấy thay đổi cách nhìn với tôi

sao? Thôi đi ạ, cô ấy không hiểu nhầm là tôi cảm ơn trời phật rồi, khi cô ấy

đẩy cửa vào thì vừa đúng lúc nhìn thấy tôi cởi giày cao gót và tất của Lâm ma

nữ.

Ánh mắt Hà Khả lấp lánh: “Anh n đẹp trai có uống không? Không

uống thì tôi đi đây!”

Nói rồi cô ấy đứng dậy đi ra cửa, Hà Khả có làn da trắng mịn,

mặc chiếc váy thắt eo màu xanh ngọc dài đến đầu gối, nhìn tựa nụ hoa e ấp, tinh

tế mà xinh đẹp.

Tôi không nghĩ nhiều lập tức đuổi theo, ra đến cửa, tôi nói:

“Xin lỗi, nhiều người mời rượu quá tôi không chống đỡ nổi nên mới bỏ quên mất

cô… Hay là quay lại tôi không uống với ai nữa, uống với mình cô thôi.”

“Nhiều người mời quá? Không thể chống đỡ? Quên mất tôi? Được,

anh Ân đẹp trai, vậy tôi hỏi anh, cả tối nay mắt anh nhìn vào đâu?” Hà Khả khẽ

cười, hỏi.

Tôi gãi đầu: “Chắc là ở ly rượu.”

Hà Khả tiến sát tôi cười tinh quái: “Vẫn muốn quay lại à?

Quay lại làm gì? Không nỡ xa à?”

“Không nỡ cái g


Insane