
nên hành sự cẩn thận, đừng để tâm huyết của tôi đổ sông đổ bể!... Được rồi, nói
chuyện chính đi. Gần đây cậu biểu hiện rất tốt, nếu không thì chúng cũng không
nâng cậu lên, đồng nghiệp cũ chẳng ai leo lên nhanh như cậu, đằng sau nó chắc
chắn có vấn đề. Cậu hãy làm cho tốt, tranh thủ giành được sự tin tưởng của
chúng, theo tôi biết thì chúng cũng rất có bản lĩnh. Hãy nhớ phải thuận theo ý
chúng, chắc chắn chúng sẽ loại bỏ những người chống lại mình và nâng đỡ tâm
phúc. Cậu cũng đừng để tâm có chính nghĩa hay không, chúng muốn làm gì cậu cứ
làm theo! Có động tĩnh gì thì báo cáo với tôi. Còn nữa… sau này đừng đổi số
điện thoại. Tôi cũng không thể đường hoàng khai trừ chúng được nữa, đúng là nỗi
lo lớn trong lòng tôi…”
Xem ra vướng mắc giữa Vương Hoa Sơn và những tên kia không
đơn giản như bề ngoài, vấn đề lớn đây…
Tôi thấy lạ là tại sao Vương Hoa Sơn không nhắc đến hai lão
yêu nghiệt phó tổng giám Tào và Đàm Đào Sênh? Nhưng ông ta không nói tôi cũng
không muốn hỏi, hỏi rồi lại tỏ ra mình lắm lời thì nhiều mưu tính, dù sao thì
ông ta đã có kế hoạch, tôi cứ làm theo là được rồi. Được thăng quan phát tài
thì sao không làm chứ?
Tôi chỉ cần thật thận trọng, không phạm pháp là được.
Quay về kho, tôi nói với A Tín: “Sáng thứ bảy này phỏng vấn
tuyển thêm hai nhân viên, cậu bảo em gái đến đi.”
A Tín nghe vậy thì nhảy cẫng lên: “Á, thật sao? Nhưng em gái
em không có bằng chính quy, sao ứng tuyển được?”
“Không sao, cứ bảo cô ấy đến.”
“Lão đại nói thật chứ?”
“Thật, Lâm yêu bà đã cho tôi quyền tuyển người, cậu cứ bảo em
gái đến là được.”
“Cảm ơn Lão đại!”
“Còn nữa, tôi sẽ giúp cậu kiếm một căn nhà tập thể, bộ phận
kho chúng ta tuy nhỏ nhưng ít nhất cũng phải giành được ba chỉ tiêu!” Hoàng
Kiến Nhân chắc chắn có một căn rồi, A Tín một căn, còn một suất nữa. Chắc chắn
tôi cũng phải có một gian, nhưng tôi phải dùng danh nghĩa là phó phòng tổng
hợp. Tôi nhận ra làm lãnh đạo không phải tuyệt bình thường đâu, lúc nào cũng
vui trước niềm vui của công ty, lo sau nỗi lo của công ty.
Tối thứ sáu, một số lãnh đạo bộ phận tiêu thụ tập trung trong
một phòng bao của nhà hàng nào đó, mọi người ăn uống rất vui vẻ. Đương nhiên
cũng có một vài người đến đưa phong bì rồi đi. Cũng có người nịnh bợ tôi, cũng
có người nhìn tôi khinh khỉnh.
Người của phòng tổng hợp chúng tôi đương nhiên đến đầy đủ cả,
còn các phòng ban khác, chỉ cần là trưởng phó phòng, không cần biết có thật
lòng chúc mừng không nhưng ít nhất cũng phải có mặt. Còn Bạch Khiết, tôi không
biết cô ấy đến chúc mừng chúng tôi với tư cách gì, cũng không biết cô ấy đến
chúc mừng tôi hay Mạc Hoài Nhân.
Uống được ba tuần rượu, mặt bắt đầu đỏ ửng lên, sau khi chúc
mừng xong trưởng ban Mạc Hoài Nhân, mọi người chuyển sang tôi. Một nữ đồng
nghiệp nâng ly lên về phía tôi, mắt trái còn nháy một cái, mọi người đều hô
lên: “Giao bôi! Giao bôi! Giao bôi…”
Nữ đồng nghiệp đó không hề bối rối, cùng tôi uống ba ly rượu
giao bôi, mọi người vỗ tay hoan hô, hò hét ầm ĩ: “Thêm ba ly nữa! Hay là bón
bằng miệng đi!”
Chỉ đùa thôi, ai biết được cô ấy có cho là thật không? Tôi
uống một ngụm ngậm trong miệng rồi tiến lại gần…
Đương nhiên cô ấy không muốn làm chuyện đó, chỉ khách sáo nói
một câu chúc mừng, cụng ly một cái là xong.
Đến lượt Bạch Khiết chúc mừng thì tôi giả vờ như uống say quá
rồi, ngã ra ghế: “Tôi… không … xong rồi…” Sau đó tôi ghé sát tai Hoàng Kiến
Nhân hỏi: “Cô ấy chỉ là nhân viên của bộ phận tiêu thụ, sao lại…”
“Bạch Khiết á? Có lẽ cậu không biết, Bạch Khiết là giám đốc
nội vụ của bộ phận kinh doanh lâu rồi. Chức vụ của cô ấy còn cao hơn tôi ấy,
nhưng sao so được với chức phó ban tổng hợp của cậu?”
Mạc Hoài Nhân cũng ghé lại nói: “Chú em, trước đây chúng ta
vì người phụ nữ này mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán, thực sự là không đáng! Người
phụ nữ ‘vạn nhân mê’ thì đều là vạn nhân cưỡi! Chiếm được cô ta cũng chẳng có ý
nghĩa gì, còn khiến anh em ta đánh nhau vỡ đầu. Anh đây một lần nữa xin lỗi
chú!” Nói rồi hắn ta uống cạn cốc.
Tôi vội đáp lại hắn một ly: “Trưởng ban Mạc, anh làm thế
khiến tôi tổn thọ đấy…”
Mạc Hoài Nhân cười dâm dê: “Chú em, có lẽ bây giờ mà cậu ra
tay thì chắc chắn sẽ cưỡi được cô ta!”
Tôi nín nhịn, mẹ kiếp, tên này ăn nói quá khó nghe!
Cảm giác về Bạch Khiết chính là một người phụ nữ hoàn hảo,
mỗi hành động đều toát lên vẻ nho nhã ung dung, cô nâng cốc cười với tôi: “Chúc
mừng anh, phó ban n.”
Tôi cũng chạm cốc với cô ấy: “Cảm ơn lời chúc của giám đốc
Bạch!” Rồi ghé sát tai cô ấy hỏi nhỏ: “Giám đốc Bạch, tôi muốn thỉnh giáo một
chút, có phải cứ người đàn ông có khí chất, phong độ, hành động nho nhã, mặc đồ
hiệu đều là người tốt, còn những người ăn mặc tuềnh toàng, đặc biệt là mặc áo
phông sát người và quần bộ đội đều là người xấu?”
Cô ấy đỏ mặt, cúi đầu không nói gì, uống hết ly rượu. Dáng vẻ
thẹn thùng như trăng nấp sau những tầng mây, với dung mạo đoan trang và khí
chất nho nhã cổ điển riêng có, cô ấy chỉ khẽ cười thôi cũng đủ khiến tôi thất
điên bát đảo, chẳng có chút khả năng phản kháng. Lần đó