
nhìn thấy
cơ thể tôi, muốn cùng tôi…”
Tôi khựng người, đúng là tôi luôn muốn cùng cô ấy, nhưng câu
bảo tôi luôn muốn nhìn cơ thể cô ấy thì không phải ý muốn nói tôi luôn nhìn trộm
cô ấy thay quần áo sao? Tôi bực mình: “Chị thật sự nghĩ tôi nhìn trộm? Mẹ kiếp,
tôi hạ tiện đến thế sao? Trong mắt chị tôi là người như vậy? Tôi nói cho chị
biết, Bạch Khiết! Kẻ nhìn trộm chị không phải tôi! Có người hãm hại tôi!”
Bạch Khiết mím môi: “Tôi… cũng mong không phải cậu. Nhưng có
lần tôi nhìn qua khe cửa thì thấy bộ quần áo quen thuộc của cậu.” Bị tôi quát
mấy câu, Bạch Khiết như đứa trẻ phạm lỗi, giọng lí nhí nói.
“Chị không nhìn thấy mặt tôi mà nói đó là tôi! Thật uổng cho
một người cẩn thận như chị! Nếu tôi là loại người đó, lần đầu tiên chị đưa tôi
về nhà tôi đã động lòng rồi, vậy tại sao tôi không ra tay?” Khi tức giận thì có
gì không nói được chứ?
“Không chỉ có tôi, trong văn phòng rất nhiều người khác cũng
nói từng nhìn thấy cậu, còn thấy mặt cậu nữa… Cậu có biết, ban đầu nghe họ nói
thế tôi cũng không tin. Nhưng sau đó tôi nhìn thấy cậu. Họ còn nói máy quay đã
quay được người lấy trộm nội y là cậu. Tôi nhìn qua khe cửa thấy cậu một lần,
sau đó thấy cậu bê đồ thì cảm thấy cậu lấy cớ đó để nhìn trộm…”
“Tôi chỉ hỏi chị, chị có tin tôi không?” Tôi ngắt lời.
“Chính vì tôi không muốn tin là cậu làm, tôi vẫn luôn cảm
thấy mâu thuẫn. Nhưng có rất nhiều người đều nói là cậu, máy quay cũng đã quay
được!” Bạch Khiết nói lớn.
“Rất nhiều người nói là tôi? Còn từng nhìn thấy tôi, họ cũng
giống chị, chỉ nhìn thấy bộ quần áo đó. Chị đã nhìn băng quay phim chưa? Máy
quay cũng chỉ quay được bộ quần áo của tôi! Nếu tôi nói tôi bị kẻ khác hãm hại,
chị có tin không? Tôi đắc tội với bọn chúng, sao chúng có thể đứng nhìn tôi
thoải mái đắc ý được? Tôi thực sự bị hãm hại, rốt cuộc chị có tin không?”
“Tôi tin.” Bạch Khiết nói nhỏ.
“Chị tin? Tin thì sao lại đối xử với tôi như thế?” Tôi không
hiểu.
“Tôi vẫn luôn tự trách mình, cậu từng cứu tôi, sao tôi lại
đối với cậu như thế. Nhưng thực sự tôi rất mâu thuẫn.”
Tôi cười khẩy: “Giám đốc Bạch, không sao, giờ chị muốn nghĩ
gì thì nghĩ, không liên quan đến tôi. Công việc sau này xin hãy chiếu cố nhiều.
Tôi đi đây.” Lòng tôi lạnh toát, tôi đã giải thích thế rồi cô ấy cũng không
hiểu…
“Tôi tin, tôi tin, tôi tin cậu!” Cô ấy ôm lấy tôi từ đằng
sau, đầu dụi vào gáy tôi: “Đừng đi!”
Một luồng hơi ấm từ cơ thể nở nang của Bạch Khiết len lỏi vào
tim tôi.
Ngọn lửa giận trong lòng tôi rất nhanh đã tắt, chân cũng
không bước đi được nữa, nhắm mắt lại tận hưởng khoảnh khắc kỳ diệu đó.
Sau vài phút đờ ra, tôi quay lại nhìn vào mắt cô ấy hỏi: “Phụ
nữ có ba thứ không thể tùy tiện cho người khác. Một là tình cảm thật lòng, hai
là thân thể, và sự tôn nghiêm. Ngoài tình cảm thật lòng ra, chị bỏ cả thân thể
và sự tôn nghiêm chỉ vì áy náy với tôi? Tự trách mình? Hay đền tội?”
“Tôi nghĩ người nhìn trộm tôi là cậu, tôi chỉ có thể làm thế
này, nếu có thể khiến cậu hài lòng thì tôi tình nguyện.” Ánh mắt Bạch Khiết
thoáng hiện lên sự giả dối.
Tôi bỗng sực tỉnh, cô ấy không yêu tôi, tại sao lại đưa tôi
về nhà, tại sao lại dâng hiến cho tôi? Cô ấy có việc cần nhờ đến tôi. Vì dù cô
ấy có tự trách bản thân thì cũng không cần thiết phải hiến thân. “Chị có việc
cần nhờ tôi đúng không? Ngoài chuyện muốn nối lại quan hệ chị em, chị còn muốn
cầu xin tôi đúng không? Chị đừng có nói dối! Nhất định chị có việc cần cầu xin
tôi!” Tôi hỏi dồn.
“Cậu ngồi xuống đã được không?”
Bạch Khiết từ trước tới nay chưa bao giờ nói với giọng mệnh
lệnh, nhưng giọng nói nhẹ nhàng đó khiến người ta dễ chấp nhận hơn bất cứ mệnh
lệnh nào. Tôi ngồi xuống nghe người phụ nữ xinh đẹp như tiên nữ này kể câu
chuyện về khoảng thời gian vừa qua.
Trần Thế Mỹ, tên lừa đảo chuyên nghiệp, thủ lĩnh của một nhóm
hơn hai chục tên lừa đảo chuyên nghiệp khác. Mục tiêu chính là những người phụ
nữ đơn thân giàu có. Đầu tiên Trần Thế Mỹ bày ra việc gặp mặt tình cờ, rồi
những tên lừa đảo khác đóng giả là người thân, bạn bè, đồng nghiệp của hắn. Mục
đích là lấy được lòng tin của mục tiêu, sau đó nói dối rằng công ty muốn mở chi
nhánh, nói những lời ngon ngọt để mục tiêu tặng hoa tặng phong bì. Người hơi
ngốc sẽ tặng mấy nghìn, người quá ngốc sẽ tặng mấy vạn, người cực kỳ ngốc sẽ là
mấy chục vạn… Không phải Bạch Khiết không ngốc, mà là cô may mắn, Trần Thế Mỹ
đã động lòng với mục tiêu của mình, sau khi uống say đã nói hết sự thật. Bạch
Khiết đau lòng nghĩ hắn đã hại quá nhiều người không thể cứ để như thế được. Cô
ấy báo cảnh sát, cả ổ lừa đảo bị tóm gọn, trước khi Trần Thế Mỹ lừa Bạch Khiết
đã kiếm được hơn hai trăm vạn chỉ trong hơn một năm. Trần Thế Mỹ cũng là lão
cáo già, số tiền đó đã được hắn để tại một nơi không ai có thể biết được.
Nhưng Trần Thế Mỹ khi say đã nói cho Bạch Khiết nơi giấu
tiền, Bạch Khiết cũng báo cho cảnh sát, cảnh sát đưa cô một khoản tiền thưởng
không nhỏ. Trần Thế Mỹ mất hết tiền, nản lòng, nhận hết tội lỗi về mình…
Sau này Bạch Khiết mới biết, Trần Thế Mỹ còn có một anh t