
g dù có hận cô ta, nhưng cô ta để tôi lên chức vụ này, dù là lợi dụng thì tôi cũng
phải cảm ơn cô ta. Nghĩ vậy thế là thành vừa hận vừa biết ơn?
“Tìm tôi có việc gì? Chuyện công việc à?” Lâm ma nữ vẫn lạnh băng
băng, so với người đẹp mắt phượng tối đó thì lớp băng hàn trên gương mặt Lâm ma nữ đúng là tuyết tháng sáu.
“Chuyện công việc.”
“Công việc thì anh phải đến phòng nhân sự đăng ký, rồi bàn cụ thể với trưởng ban Mạc Hoài Nhân, tìm tôi có ích gì?” Lâm ma nữ bực bội nói.
“Là… việc ở kho.”
“Có gì thì nói nhanh lên, đừng có vòng vo như vậy!” Lâm ma nữ đột
nhiên nổi điên. Ừm, hôm nay tâm trạng tốt, đợi tôi nói xong chuyện này
rồi gây chuyện tiếp với cô ta vậy.
“Lâm tổng giám, các khu nhà kho khác đều dỡ rồi, tất cả hàng hóa đều
về kho của bộ phận tiêu thụ, hàng phải bằng gấp đôi trước đây, nhưng
trong kho chỉ có ba người, tôi và cấp dưới A Tín đều không xoay xở kịp…” Đúng là mấy ngày này tôi và A Tín bận rộn, ngay cả Hoàng Kiến Nhân bình thường không làm gì cũng không thể không giúp kiểm hàng.
Cô ta trừng mắt nhìn tôi: “Anh không có tai à?”
Tôi khựng người.
“Trước đây tôi đã nói thế nào? Tôi bảo anh cùng tôi phỏng vấn nhân
viên mới, tôi nói nếu không đủ người thì báo cáo, đã biết không đủ người sao anh còn cố làm gì? Não anh có vấn đề à? Anh giỏi giang lắm sao? Còn kiêm luôn bốc dỡ hàng? Đã giỏi giang thế sao giờ không tiếp tục đi?” Ai lấy con hổ cái sớm nắng chiều mưa như cô ta mới là não có vấn đề. “Anh
đừng tưởng ít người tiết kiệm được cho công ty là tôi vui. Tôi chẳng vui chút nào hết, ngộ nhỡ kho xảy ra chuyện gì thì anh có mười lần hai mươi vạn cũng không đền nổi!”
“Nói vậy…”
“Nhìn cái gì mà nhìn! Đến phòng nhân sự, bảo họ đăng tin tuyển người!” Nói chuyện với người phụ nữ này cứ như cãi nhau vậy…
“Thế … thế thêm bao nhiêu người?” Bị cô ta quát như thế, tôi hết cả sức rồi.
“Anh hỏi tôi? Anh có bệnh à? Kho không phải do anh quản sao? Anh nghĩ bao nhiêu người là đủ thì tuyển từng đấy! Chút chuyện đó mà tôi cũng
phải quyết định thay anh, tôi cần phó phòng như thế làm gì?” Cô ta thật
sự bực mình rồi…
“Ồ, vậy tôi bảo phòng nhân sự tuyển một trăm người…” Tôi trêu.
“Một trăm người? Hơi ít thì phải? Tiện thể tuyển luôn vị trí của tôi đi.” Người phụ nữ này nói đùa cũng thật đáng yêu.
Tôi cười hì hì, nhìn người phụ nữ này, tùy ý chống nạnh khoanh tay
đánh mắng người cũng thể hiện sự phong tình lẳng lơ như thế. Cô ta mặc
một chiếc váy lụa dài, màu sắc xinh tươi, tựa đóa violet mảnh mai đẹp
đẽ, dáng người thượng hạng. Người mẫu đó… càng nhìn sóng lòng càng nổi
dậy. Đẹp thật!
“Ngẩn ra đó làm gì? Còn không đi đi!”
Tôi mặt dày là gan sẽ to ra, tiến lại ghé sát tai cô ta nói: “Lâm Tịch, hôm nay cô rất đẹp…”
Còn chưa nói xong thì cô ta đã cầm ống bút lên. Mẹ kiếp, lại là ống
bút, không kịp tránh, “bốp” một cái đập lên đầu tôi. Cũng may lần này
không phải bằng thủy tinh, chỉ là nhựa cứng thôi. Tôi chạy ra ngoài, khi quay lại nhìn một cái thì cô ta cầm chiếc điện thoại mẫu trên bàn lên
ném. Tôi vội đóng cửa, chiếc điện thoại “bốp” một tiếng đập vào cửa.
Hà Khả nhìn tôi hốt hoảng, hỏi: “Lại… đánh à?”
“Cứ như kiếp trước tôi nợ tiền cô ta không bằng.” Tôi xoa đầu.
“Không phải kiếp trước anh nợ tiền chị ấy, mà là mọi người trong công ty đều nợ chị ấy tiền… Ai đi vào cũng bị mắng tối tăm mặt mũi đi ra.
Anh là đặc biệt nhất, bị đánh đến cúp đuôi chạy…” Hà Khả cười nói.
“Cúp đuôi chạy?” Tôi nhớ lại lần trước bị Lâm Tịch đánh vỡ đầu. “Được lắm, định chửi xéo tôi là chó hả? Hi hi ha ha cười xong, định véo gương mặt xinh đẹp của Hà Khả một cái, nhưng cửa phòng Lâm tổng giám bỗng mở
ra, Lâm Tịch đi ra là chửi bới, tôi vội vàng chạy mất…
Đêm khuya tĩnh lặng, tôi nằm trên giường nghĩ về hiện trạng của mình
và kế hoạch cho tương lại. Đầu tiên phải học cách nịnh nọt, cần phải
thỉnh giáo Mạc Hoài Nhân nhiều hơn về công việc, nhanh chóng làm tròn
chức trách của vị trí phó ban tổng hợp, bè phái trong công ty đúng là
quan trọng nhưng quan trọng nhất vẫn là năng lực bản thân. Có kinh
nghiệm thì sau này đi đâu tôi cũng không sợ chết đói.
Trở về văn phòng rồi, trước đây từ anh nhân viên quèn bị đá
xuống địa lao, sau đó từ địa lao bị đá ra ngoài, rồi từ bên ngoài được gọi về
địa lao, và bây giờ là từ địa lao được đưa lên văn phòng.
Vừa sáng sớm đã lên văn phòng quẹt thẻ, lúc này trong văn
phòng trống hươ trống hoác. Tôi ở gần mà, ở ngay bên dưới công ty… Khi quẹt
thẻ, đứng trước tôi là quý thiếu phụ ấy - Bạch Khiết, tôi bỗng nhiên rất muốn
trêu chọc cô ấy, bèn nói với sang bên trái: “Ồ, Trần Thế Mỹ!”
Cô ấy quay sang trái theo phản xạ có điều kiện…
Lòng tôi lạnh đi…
Bạch Khiết ngoảnh lại mỉm cười chào tôi: “Ân Nhiên.”
Nhìn nụ cười nằm trong top mười nụ cười đẹp nhất thành phố Hồ
Bình đó, càng nhìn tôi càng thấy bực, hầm hầm nói: “Chị có quẹt thẻ không,
không quẹt thì tránh ra!”
Bạch Khiết xịu mặt như đứa trẻ mắc lỗi. Hừ, nhìn kìa, cái
dáng vẻ đáng thương của quý thiếu phụ, đáng cho người ta thương xót biết bao,
đáng thương quá, người ta thà tin người ngoài chứ cũng không chịu t