Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326440

Bình chọn: 10.00/10/644 lượt.

in người em

trai nuôi đã cứu mình khỏi hiểm nguy!

Bạch Khiết thấy tôi hầm hầm bực tức có lẽ trong lòng cũng

thấy tủi thân, quẹt thẻ xong là quay người đi về phía văn phòng. Tôi cũng theo

sát phía sau, không phải tôi đi theo cô ấy mà là muốn đến văn phòng của phòng

tổng hợp thì phải qua bộ phận tiêu thụ. Đi mãi, đi mãi, Bạch Khiết bỗng nhiên

quay lại: “Ân Nhiên.”

Tôi cười đểu giả: “Cô Bạch, có phải cô muốn hỏi sao tôi lại

đi theo cô không? Cô phải mặc váy dài trắng đi làm sao? Tôi biết nhất định cô

phải thay đồng phục công ty nên mới đi theo để nhìn trộm cô thay quần áo đấy.”

Bạch Khiết cắn môi, quay người đi với sự bất cam. Lần đầu

tiên tôi nhận ra làm người xấu thoải mái hơn làm người tốt nhiều.

Tôi ngồi đợi trong văn phòng, khi nhân viên phòng tổng hợp

đến thì đều lịch sự chào tôi…

Phòng tổng hợp có không ít nhân viên, phân công công việc rất

chi tiết. Làm lãnh đạo rất tốt, không cần phải suy nghĩ về những vấn đề khiến

mình nát óc, không cần phải đánh máy rót nước, không cần phải lo việc suy tính

sắp xếp kế hoạch. Chỉ cần xem tài liệu cấp dưới đưa lên, duyệt, ký tên! Sau đó

trình lên Mạc Hoài Nhân, hắn ta xem lần nữa, ký tên! Rồi trình tiếp lên thư ký

Hà Khả, ký tên! Cuối cùng đưa đến chỗ Lâm ma nữa, những vấn đề quan trọng còn

phải trình lên tổng bộ. Nhưng những văn kiện thông thường chỉ cần có Mạc Hoài

Nhân ký là ok rồi. Ví dụ như việc chia nhà ra sao…

Thật không thể hiểu nổi tại sao lão yêu quái không năng lực

không bản lĩnh như Mạc Hoài Nhân lại được làm trưởng ban tổng hợp.

Những đồng nghiệp trong phòng nhìn một phó ban trẻ tuổi lại

có tiền sử “phạm tội” như tôi, ngoài miệng tuy không nói, nhưng trong lòng họ

nghĩ gì lẽ nào tôi không biết? Đố kỵ, hoàn toàn là đố kỵ! Ai chẳng nghĩ thế

này, hừ, ông mày khổ sở làm ở đây lâu như vậy, dựa vào cái gì ông mày không

được mà lại đến lượt cái tên họ Ân kia? Họ còn không hiểu bằng tôi… Sau này dần

dà tôi mới biết, ở công ty, không phải cứ có khả năng là được làm lãnh đạo…

Nhìn người khác làm việc rất hạnh phúc, nhìn người khác cầu

xin mình lại là một kiểu hạnh phúc biến thái khó tả thành lời. Nhưng hắn cũng

cáo già lắm, có người xin hắn mấy chuyện như về nhà tập thể hay bảo hiểm, nếu

muốn từ chối là hắn đều chỉ sang tôi: “Việc này tôi không thể một mình làm chủ

được, còn phải được sự đồng ý của phó ban Ân.” Sau đó những người đó đến tìm

tôi. Như thế là hắn ta phụ trách khéo léo khuyên bảo, còn tôi thì thẳng thừng

từ chối, chỉ là chúng tôi đều đắc tội với người ta… Thật ra tôi biết, Mạc Hoài

Nhân làm vậy là muốn rút ngắn khoảng cách để tôi với hắn cùng ngồi chung trên

một con thuyền.

Như tôi đã đoán trước, buổi nghỉ trưa Vương Hoa Sơn hẹn tôi

đến chỗ cũ, nhà hàng Hoa Bắc trên đường Hoa Bắc. Tôi chỉ thấy lạ là mình mới

đổi số điện thoại, trong công ty cũng chẳng mấy người biết, sao ông ta lại nắm

bắt thông tin nhanh như vậy?

Vừa gặp tôi đã vội rót trà cho Vương Hoa Sơn: “Cảm ơn Vương

tổng đã cất nhắc.”

Ông ta gật gù: “Ừm, cậu muốn nói đến chuyện cậu làm phó ban

tổng hợp?”

“Cảm ơn Vương tổng.” Tôi lại cúi người biểu thị cảm ơn.

“Ngồi đi! Việc đó không phải do tôi.”

“Á? Vậy là do Lâm tổng giám sắp xếp thật sao?” Nếu quả thực

Lâm Tịch và đám yêu quái kia mưu đồ tài sản của Vương Hoa Sơn làm những chuyện

xấu xa thì tôi đành mặc niệm trước vậy.

“Đúng, dù cậu và Lâm Tịch đối chọi nhau, nhưng quan hệ giữa

cậu và Mạc Hoài Nhân, Hoàng Kiến Nhân đã bắt đầu tốt lên. Đó là điều Lâm Tịch

muốn, hai người này đều là trợ thủ đắc lực của cô ta. Cậu cứ chờ mà xem, sau

này nhất định chúng sẽ cho cậu cùng làm đại sự!” Vương Hoa Sơn vừa nói vừa dùng

ánh mắt hoài nghi nhìn tôi.

Tôi vội nói: “Vương tổng yên tâm, không có ngài thì giờ tôi

vẫn là tay bảo vệ quèn bị người ta khinh thường. Đại ân đại đức của ngài Ân

Nhiên tôi khắc cốt ghi tâm! Bọn người đó từng hại tôi, thù này không báo không

phải quân tử!”

“Ân Nhiên, cậu thấy Lưu Bị trong Tam quốc diễn nghĩa là người

thế nào?” Ông ta đột nhiên hỏi.

“Trong thời đại đầy rẫy anh hùng, chư hầu cát cứ các phương,

hỗn chiến xảy ra liên miên, cá lớn nuốt cá bé, thực lực của Lưu Bị là quá nhỏ

bé. Vì vậy, để bảo vệ chính mình và chờ đợi thời cơ, Lưu Bị đã học được cách

nhẫn nại, uyển chuyển cầu toàn.” Tôi không biết Vương Hoa Sơn muốn nói điều gì

nên không đưa ra bất cứ ý kiến nào.

“Lưu Bị trước sau đã nương nhờ Công Tôn Toàn, Đào Khiêm, Lữ

Bố, Tào Tháo, Viên Thiệu, Lưu Biểu, Tôn Quyền, hoàn toàn là một người theo chủ

nghĩa cơ hội, cũng là người vong ân phụ nghĩa điển hình. Không phải tôi nói

cậu, tôi muốn nói những người trong bộ phận tiêu thụ. n Nhiên, tôi thường nói

những lời khó nghe trước tiên, cậu đã nhận tiền Vương Hoa Sơn tôi, nếu cậu làm

điều gì có lỗi thì đừng trách tôi vô tình.” Vương Hoa Sơn mỉm cười, nói.

Tim tôi thắt lại: “Điều này tôi biết.”

“Đừng căng thẳng như vậy, là tôi sợ những lúc tụ tập cậu uống

nhiều hoặc một lúc nào đó cậu bất cẩn nói những điều không nên nói, thế thì

không phải kế hoạch của tôi đổ bể hết sao? Cậu nói có phải không? Tốt nhất cậu