
rai
bị tai nạn giao thông, là người thực vật đã ba năm nay. Trần Thế Mỹ liều mình
kiếm tiền để đưa anh trai ra nước ngoài làm phẫu thuật. Trần Thế Mỹ bị bắt,
tiền bị tịch thu, anh trai hắn chỉ còn đường chết. Không có tiền bệnh viện đuổi
về, nằm ở nhà đợi chết, sau đó thì chết thật. Trần Thế Mỹ nghe tin dữ anh trai
qua đời vì không có tiền điều trị, lại nghĩ không biết bao giờ mình mới được
rời khỏi nơi lao tù này, vậy là tìm đến cái chết…
Gia đình Trần Thế Mỹ có ba người, hắn, anh trai hắn, và con
gái anh hắn, Trần Vũ Hàn, chưa tốt nghiệp đại học. Nhà và xe của Trần Thế Mỹ
đều bị tịch thu, Trần Vũ Hàn như con chim non mất tổ, bơ vơ khắp nơi. Tuy Bạch
Khiết đã lập công, cống hiến cho xã hội, cứu được không ít người, nhưng khi
biết mình đã hại gia đình hắn thê thảm như vậy thì trong lòng không yên. Tìm
đến Trần Vũ Hàn, muốn giúp nhưng Trần Vũ Hàn nghi ngờ, sau đó biết được Bạch
Khiết chính là người hại gia đình mình thì nhất quyết không chịu nhận sự giúp
đỡ của cô.
Mấy hôm trước Bạch Khiết đến thăm Trần Vũ Hàn tại nhà bạn
học, thấy Trần Vũ Hàn đăng ký tìm việc trên mạng, muốn lấy danh nghĩa công ty
tuyển cô bé vào bộ phận kho. Chuyện này đương nhiên không thể để Trần Vũ Hàn
biết được.
Bạch Khiết kể với giọng bình thản như những chuyện đó không
hề liên quan đến mình vậy.
Tôi cười: “Tốt thật, chị thật là một người tốt! Áy náy vì một
tên lừa đảo, vì cháu gái hắn mà dâng bản thân cho người khác. Ừm, tốt, rất tốt,
rất có tình thương người, tôi thích!” Tôi châm chọc, tôi đang ghen, với Trần
Thế Mỹ, Bạch Khiết không chỉ áy náy mà còn yêu nữa. Sâu đậm bao nhiêu tôi không
biết, nhưng khi nhắc tới Trần Thế Mỹ là ánh mắt cô ấy không che dấu được bi
thương.
“Cô bé không có bằng tốt nghiệp đại học, nhưng tôi biết cậu
có thể tuyển cô ấy. Ân Nhiên, cậu giúp tôi được không?”
“Xin lỗi, tôi không giúp được chị!” Tôi từ chối.
“Tại sao? Rõ ràng cậu có thể, tại sao cậu không giúp tôi?”
Bạch Khiết cuống lên.
“Tại sao tôi phải giúp chị? Trước đây tôi từng giúp chị nhưng
rồi chị đối xử với tôi thế nào?!”
“Xin lỗi Ân Nhiên, tôi xin lỗi!”
“Chị mặc quần áo vào đi! Chị có biết nhìn chị thế này tôi
thấy chị thật đê…” Tôi ấy mà, cứ nổi điên lên là lời nào cũng chửi được hết.
Vừa thốt ra là tôi hối hận rồi, giả sử Bạch Khiết không có chuyện cần nhờ tôi,
có lẽ tôi và cô ấy cũng khó lòng tiếp tục.
Bạch Khiết nghe vậy, chầm chậm ngẩng lên, nghiêm túc nói: “Có
phải cậu muốn nói tôi đê tiện? Tôi đê tiện? Tôi và chồng ly hôn bao nhiêu năm
nay, dù Trần Thế Mỹ có van xin tôi nhiều lần nhưng cũng chưa từng chạm vào tôi.
Cậu mắng tôi đê tiện?” Hai hàng nước mắt chảy dọc theo gò má, xinh đẹp nhưng
cũng thật đáng thương.
Tôi đứng phắt dậy: “Đúng, chính là đê tiện! Chị quyến rũ tôi
cũng là đê tiện! Tôi nói cho chị biết, tôi không giúp! Tôi có thể, nhưng tôi
không giúp đấy, chị muốn thế nào!”
“Ân Nhiên… cậu thay đổi rồi, thay đổi tôi không nhận ra được
nữa. Cậu không còn là … người em trai lương thiện của tôi nữa.”
“Lương thiện? Giám đốc Bạch, lương thiện sẽ bị người ta cưỡi
lên cổ, lẽ nào chị không biết? Mẹ kiếp, chính vì tôi lương thiện nên mới bị kẻ
khác khiến cho thành thế này! Giờ làm người xấu rất tốt, không phải sao? Lương
tâm bị chó gặm, câu nói này có ý gì chị biết không? Ý là tất cả những người có
tấm lòng lương thiện đều bị chó ăn hết! Giám đốc Bạch, tôi bây giờ vô sỉ, bỉ
ổi, cùng hội với loài hổ báo sài lang, mặt dày mày dạn, trái tim đen tối. Vì
thế có quần áo đẹp mặc, ngồi lên được vị trí cao, còn có rất nhiều gái dâng tận
miệng. Ở bệnh viện chị cũng nhìn thấy rồi đấy thôi. Giám đốc Bạch, chị không
cần phải áy náy, chị làm vậy là cứu người không phải hại người, chị hiểu
không?” Tôi nghĩ tới việc nếu mình vì Vương Hoa Sơn mà tống những kẻ kia, bao
gồm cả Lâm Tịch vào tù thì liệu tôi có áy náy như Bạch Khiết bây giờ không?
“Ân Nhiên, tôi cầu xin cậu!” Bạch Khiết khóc, nói.
“Tôi không giúp.”
“Ân Nhiên, tôi biết, cậu thích tôi!” Muốn đổi cách bẫy tôi à.
Tôi cương quyết sập cửa bỏ đi…
Về kho nằm không lâu thì có tin nhắn, của Bạch Khiết: “Cậu
ngủ chưa?”
Tôi mặc kệ, hơn chục phút sau lại có tin nhắn: “Ân Nhiên, đây
là số của Trần Vũ Hàn, 13……”
Tôi tắt máy đi ngủ.
Hôm sau là thứ bảy, là ngày phỏng vấn tuyển nhân viên mới.
Cần hai người, nhưng một vị trí đã quyết định rồi, chính là em gái An Lan của A
Tín, còn một suất, tôi nghĩ… có giúp Bạch Khiết không? Giúp hay không?
Tôi nên học cách nhẫn tâm từ chối người khác rồi. Tôi gọi
điện cho Trần Vũ Hàn, có lẽ còn quá sớm, mới hơn bảy giờ, khi nhận điện cô ấy
có vẻ mơ mơ màng màng: “A lô, ai vậy ạ?”
“Chào cô Trần, tôi ở phòng nhân sự công ty viễn thông Ức Vạn.
Tôi đọc được hồ sơ tìm việc của cô trên mạng, bộ phận kho công ty chúng tôi
đang tuyển người, cô có thể đến phòng họp tầng một công ty để phỏng vấn không?”
Tôi nói nhanh, đợi bên kia trả lời.
Tôi nghĩ, với người đang vội tìm việc thì chắc chắn sẽ nhận
lời ngay. Ai ngờ cô Trần Vũ Hàn này lại nói: “Cái gì? Bộ phận kho? Xin lỗi, tôi
không đi đâu!”
Cái gì… Tôi cầu xin