
ì chứ?” Tôi giả vờ ngốc.
“Bạch Khiết!” Hà Khả gọi với ra đằng sau tôi.
Tôi lập tức quay đầu lại, chết, mắc mưu rồi. Chiêu này tôi
dùng suốt thế mà bị dính của người khác.
“Anh Ân đẹp trai, sao không giả vờ tiếp đi?” Hà Khả cười.
“Ừ, mắt tôi đều nhìn Bạch Khiết, không chỉ mắt mà tim tôi
cũng hướng về cô ấy!” Tôi nói thật lòng.
“Tôi biết ngay mà! Hơn nữa tôi còn nhận ra chắc chắn là anh
vì cô ấy mà tổn thương đến mức khắc cốt ghi tâm, ăn không ngon ngủ không yên,
hết thuốc chữa rồi!”
“Đúng, đúng hết! Tôi vô cùng ức chế, ban đầu mới quen tôi
toàn gọi chị này chị nọ, hồi đó tuy suy nghĩ chưa rõ ràng nhưng chỉ là vì muốn
được thường xuyên gặp gỡ nói chuyện với Bạch Khiết mà thôi, chứ tôi tự biết
mình không thể có cô ấy.
Tôi cũng rất thích Sa Chức, nhưng dù sao thì điều đó cũng quá
thiếu thực tế. Trò chơi chàng nghèo nàng giàu ban đầu luôn luôn tốt đẹp, nhưng
cuối cùng đều kết thúc bi thảm. Hồi mới bắt đầu với Sa Chức, tôi và cô ấy đều
có thể nhìn ra được kết cục thê thảm, vậy thì hà tất phải cố gắng? Chi bằng cả
hai hãy để lại cho nhau những hồi ức đẹp đẽ.
Giờ gặp lại Bạch Khiết, chỉ một cái nhìn thoáng qua của cô ấy
đã khuấy lên thứ tình cảm tôi từng chôn sâu dưới đáy trái tim…
“Sao cô lại hỏi tôi những điều này?” Tôi hỏi Hà Khả.
“Không được hỏi sao?” Không hổ là thư ký của tổng giám, gương
mặt đẹp như hoa như ngọc, khi nói cũng rất tự tin ưỡn ngực ngẩng cao đầu. “Lâm
tổng giám muốn tôi chuyển lời, nói cho anh một tháng để học tập, sau một tháng
nếu sát hạch không đạt thì tự cuốn gói đi! Đó là nguyên văn lời chị ấy… Nói
chung, anh hãy làm cho tốt!”
“Ừm, cũng phải cảm ơn cô ấy trước… Hà Khả, tôi muốn giải
thích với cô một chuyện.” Tôi cũng không biết tại sao phải làm rõ với cô ấy,
chỉ là không muốn cô ấy hiểu nhầm. “Hôm đó Lâm tổng giám đá tôi, tôi thật sự
không cố ý cởi tất của cô ấy…”
“Tôi biết rồi!”
“Á, cô ấy nói à?”
“Hì hì, tôi nhìn hai người lâu rồi. Anh đừng hiểu nhầm tôi
muốn nhìn trộm gì, chỉ là nghe thấy tiếng chị Lâm quát tháo tôi muốn xem có
chuyện gì. Vừa hay nhìn thấy cảnh suýt nữa anh bị chị ấy cho tuyệt giống luôn…”
Hà Khả vừa nói vừa cười khúc khích. Nói xong ánh mắt liếc một cái: “Này, người
ta đang đợi kìa, tôi không chiếm dụng thời gian của anh nữa, bye bye!”
Tôi quay lại thì thấy Bạch Khiết hai tay cầm túi nhìn tôi.
Tôi không nói gì quay người đi. Bạch Khiết đuổi theo: “Ân
Nhiên, tôi biết cậu giận tôi, tôi có lỗi với cậu. Rất nhiều lần tôi muốn gọi
cho cậu nhưng lại thấy vô cùng hổ thẹn, cậu có thể tha lỗi cho tôi không?”
Tôi biết là mình không thể thoát khỏi sự mê hoặc của tình
yêu, tôi dừng lại. Khi làm ở phòng tổng hợp, tôi lúc nào cũng tìm cớ để đi qua
văn phòng của Bạch Khiết. Ngày nào tôi cũng thấy gương mặt nghiêng thanh tú của
cô ấy, nếu có ánh nắng chiếu vào sẽ xuyên qua mái tóc, đẹp vô cùng! Dáng vẻ
nghiêm túc đọc tài liệu của cô ấy rất cuốn hút, đôi môi hơi mím lại, đôi má lúm
đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện.
Điều tôi luôn muốn làm không phải là cho Bạch Khiết biết sự
thật sao? Không phải tôi vẫn chờ đợi câu xin lỗi của cô ấy sao?
Tôi theo cô ấy lên taxi về ngôi nhà xinh xắn của cô ấy. Tôi
rất bá đạo, không thèm thay dép trong nhà mà đi thẳng vào trong ngồi xuống
sô-pha. Tôi nhìn nơi quen thuộc này, rất nhiều lần tôi đã mơ mình có một ngôi
nhà như vậy, không rộng nhưng ấm áp, bên cạnh là người phụ nữ hiền thục của gia
đình: Bạch Khiết.
Bạch Khiết mang cho tôi cốc trà xanh có mơ: “Ân Nhiên, uống
cái này có thể giải rượu.”
“Tôi không say, giải rượu cái gì chứ?” Tôi nghĩ mình đang
trút giận, trút hết mọi bức bối bao ngày nay.
Tôi theo cô ấy về nhà chỉ vì muốn có lại sự ấm áp trước đây,
hay là vì mong muốn một vài chuyện người lớn nào đó xảy ra? Điều này không có
khả năng lắm, Bạch Khiết không quyến rũ người khác, cô ấy cũng không yêu tôi.
Có lẽ cô ấy chỉ đưa tôi về nhà, uống cốc trà giải rượu, cứu vãn tình cảm chị em
trước đây, cũng có thể là vì công việc sau này của hai bên.
Nhưng việc tôi cho rằng không thể xảy ra nhất đã xảy ra, xảy
ra ngay sau đó. Cô ấy đứng trước mặt tôi, tay nhẹ nhàng đưa ra phía sau lưng
của chiếc váy xanh nhạt, gạt dây váy xuống. Cả chiếc váy dài rơi xuống để lộ ra
thân hình hoàn hảo của Bạch Khiết. Áo lót xanh nhạt, quần lót cũng màu xanh
nhạt. Chiếc áo ngực dường như không thể che được vẻ đẹp kiêu sa ấy, bầu ngực
căng tròn trắng mịn với đường rãnh tinh xảo, vừa gợi cảm vừa dịu dàng. Cặp mông
vẽ nên một đường cong hoàn hảo, đôi chân thon dài, mùi hương dáng vẻ từng trải
của một thiếu phụ tạo nên sức hấp dẫn khiến người ta thảng thốt.
Ý nghĩ đầu tiên của tôi là mặc lại quần áo cho cô ấy, nhưng
tôi đã bị vẻ đẹp của cô ấy làm cho đứng hình, không thể động đậy được gì.
Bạch Khiết đưa tay ra sau định cởi áo ngực, tôi hít sâu một
hơi đứng dậy giữ tay cô ấy lại: “Chị định làm gì vậy?”
Ánh mắt cô ấy mơ màng, không hiểu cô ấy đang nghĩ gì. Cô ấy
lại tiếp tục cởi áo ngực.
Tôi cúi xuống nhặt chiếc váy lên che người cô ấy: “Chị bị
điên à!”
Cô ấy vẫn bình thản nói: “Không phải cậu… luôn muốn