Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326134

Bình chọn: 10.00/10/613 lượt.

ến bây giờ vẫn chỉ là ảo tưởng để tự an ủi

mình. Nếu tôi trả tiền cho Lâm Tịch, cô ta sẽ đá tôi ra khỏi công ty, tôi không

những không thể kiếm chác gì ở đây, càng đừng nói đến việc trả thù. Tôi và cô

ta đã tuyên chiến rồi, nếu không phải có lá chắn là Vương Hoa Sơn thì chắc chắn

cô ta sẽ dồn tôi vào con đường chết. Tôi khó xử, không biết có nên trả tiền cho

Lâm Tịch không. Tôi thấy có một số đạo lý A Tín còn hiểu rõ hơn mình, thế là

tôi hỏi cậu ấy.

Đương nhiên tôi không kể hết ân oán giữa tôi và Lâm ma nữ,

chỉ nói đại để tình hình hiện tại: Tôi ném di động của cô ta ra cửa sổ, lại đối

địch với cô ta… Cậu ấy trả lời: “Đã làm sao thì nên thành thật nhận lỗi, đùn

đẩy trách nhiệm chỉ hại chính mình thôi. Lão đại, nói thật là những kiến thức

này em đều học được từ sách vở. Em cũng không có kinh nghiệm làm việc, nhưng em

luôn cảm thấy sách nói đúng. Điện thoại của người ta hỏng, liên quan trực tiếp

đến anh, nếu người ta đã thành tâm đền tiền viện phí cho anh thì anh cũng nên

đền điện thoại cho người ta. Lão đại… có phải anh không có tiền không, em có,

hay là em giúp anh!”

A Tín à, cậu làm sao biết được điện thoại của người thượng

đẳng dùng khác với điện thoại mấy trăm, một nghìn tệ của chúng ta. Tôi không

nói cho A Tín biết điện thoại của Lâm yêu bà người ta trị giá ba mươi nghìn đô,

cười một chút che giấu tâm sự rồi tôi hỏi tiếp: “A Tín, hôm tôi bị ngất có

những ai vây lại nhìn?”

“Gần như người của cả tầng này. Mấy con người đó…” A Tín giận

dữ, “đến xem náo nhiệt như chẳng liên quan gì đến mình vậy.”

“Hì hì, người tốt vẫn còn, nhưng ít thôi, cậu chính là một

trong số đó. Tôi lăn lộn bên ngoài lâu như vậy, niềm an ủi lớn nhất chính là có

được người bạn như cậu.”

“Đại ca, chúng ta là anh em mà!”

“Đúng, anh em!”

A Tín vẫn còn giữ được sự chất

phác, thành thật của người nông thôn, nhưng sau này thì sao? Cả ngày nằm trong

cái thế giới lạnh lùng này, liệu có ngày nào đó cậu ấy thay đổi không?

“A Tín, hôm đó ai đi theo đưa tôi

đến bệnh viện?” Tôi muốn biết Bạch Khiết có đi không.

“Có chị giám đốc đó… còn cả thư

ký của chị ấy, cô ấy toàn thân đều dính máu của anh. Hôm đó cô ấy căng thẳng

nhất, còn sợ hơn cả em nữa…”

Hà Khả? Ồ, còn tưởng tôi giúp cô

ấy chặn một đòn như thế cô ấy sẽ vẫn lạnh nhạt như không.

Sáng ra thay một bộ Armani Sa

Chức mua cho, A Tín cười nói: “Lão đại, đi xem mặt à?”

“Đi trả tiền! Không thể để người

ta coi thường được, cậu nói có phải không?”

Đường đến văn phòng giám đốc phải

đi qua rất nhiều phòng khác, các nhân viên đều nhìn tôi chăm chú.

“Hình như là Armani.” “Armani?

Tên quản kho đó mặc được sao? Chắc là hàng nhái rồi.” “Cũng được đấy…”

Lần đầu tiên biết mình cũng thích

hư vinh, thực ra tôi muốn để Bạch Khiết nhìn thấy. Tôi có ngốc không? Có một

chút. Nếu tôi nghĩ đến cảm giác hư vinh này là nhờ Sa Chức thì tôi sẽ thầm chửi

mình là đồ khốn nạn. Nhưng có lẽ tôi đã bị họ kỳ thị quen rồi, có cảm giác rất

muốn bùng nổ.

Hà Khả sững sờ nhìn tôi một lúc

lâu rồi mới thốt lên: “Ân Nhiên, là anh đấy à?”

“Tôi đây. Hôm đó cảm ơn cô, Hà

Khả.”

Hà Khả cười: “Tôi nên cảm ơn anh

mới đúng! Vết thương của anh đã đỡ chưa? Tôi còn định trưa nay đi thăm anh.”

“Cô quan tâm thế, tôi nào dám

không khỏe…”

Hà Khả cười đẹp tựa hoa xuân, cô

ấy ghé sát tai tôi: “Ân Nhiên, hôm nay anh rất đẹp trai…”

Người đẹp này, giọng nói nhẹ

nhàng, mùi hương phảng phất khiến tôi không kìm được mím môi, đỏ mặt. “Làm

người quân tử phải tu thân dưỡng tính, cả phẩm chất và vẻ bề ngoài, cô nói xem

có phải không?”

“Đúng vậy… Ân Nhiên, tính cách

của giám đốc anh chưa được lĩnh giáo sao? Tôi cho anh biết nhé, cực kỳ tồi tệ

ấy. Nói chuyện với chị ấy tốt nhất đừng mạnh mẽ quá… Nhưng nếu chị ấy nhìn anh

không thuận mắt thì dù lấy lòng thế nào chị ấy cũng hung dữ với anh. Đúng rồi,

anh tìm chị ấy có việc à?” Hà Khả có lòng tốt nhắc nhở tôi, cô ấy đâu biết tôi

đã đấu với Lâm yêu bà này từ rất lâu rồi... “À, đúng rồi, tôi nghe Lâm tổng

giám nói muốn đền tiền viện phí cho anh, nhưng chị ấy nói anh phải đền điện

thoại cho chị ấy. Chiếc điện thoại đó…”

Hà Khả vẻ mặt đầy lo lắng, tôi

biết cô ấy định nói gì, chắc chắn cô ấy định nói điện thoại của Lâm yêu bà trị

giá hai mươi vạn tệ.

“Cảm ơn cô Hà Khả, tôi không

sao.”

Lâm ma nữ đang ngồi vắt chân, tay

cầm cà phê nghiêng đầu nhìn tôi, đầu tiên là muốn nhìn tôi mất mặt, nhưng khi

nhìn rõ toàn thân tôi thì cà phê bỗng rớt ra ngoài…

Sa Chức nói đúng, trong biển

người mênh mông, muốn đứng trên người khác thì phải bắt đầu thay đổi từ cách ăn

mặc. Người như Lâm ma nữ sẽ không có hứng thú gì với đàn ông, cô ta để vãi cà

phê chẳng qua là ngạc nhiên vì sự thay đổi của tôi, thấy tôi ăn mặc hàng hiệu

chỉnh tề thế này cô ta quả thực đã cực kỳ kinh ngạc.

Cả hai chúng tôi đều không nói

gì, tôi rất muốn tát cho cô ta mấy phát!

Đặt ba mươi nghìn đô la Mỹ trước

mặt cô ta, cô ta sờ xem thật giả, rồi lại kinh ngạc nhìn tôi…

Thành Long nói, trong thập niên

tám mươi, sau khi quay xong bộ phim khiến ông bỗng trở nên nổi tiếng, ông ấy từ

mộ


Old school Swatch Watches