Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326180

Bình chọn: 9.5.00/10/618 lượt.

Tôi vô cùng hối hận về việc

làm ngu ngốc trong một lần bồng bột của mình, không lâu sau tôi bỏ việc ở

Thượng Hải đến An Huy tìm Liễu Thanh. Tôi cầu xin cô ấy tha thứ hết lần này đến

lần khác, đồng thời mong muốn được kết hôn lại. Liễu Thanh thấy tôi đã đoạn

tuyệt liên hệ với La Lâm, trong lòng lại vẫn còn yêu tôi, thế là cô ấy đồng ý

sống với tôi, nhưng không đồng ý kết hôn lại, chuyện kia của tôi đã thành vết

sẹo không thể xóa nhòa trong lòng cô ấy.

Sau đó, tổng giám đốc của công ty

La Lâm đang làm đến An Huy, ông ta nhiều lần đến tìm tôi muốn tôi khai thác thị

trường An Huy. Tôi sợ sẽ khiến Liễu Thanh hiểu nhầm, sợ gia đình khó khăn lắm

mới gương vỡ lại lành gặp phải biến cố, thế là tôi từ chối. Khi ấy Liễu Thanh

đã bình tĩnh hơn, thấy tôi từ chối, cảm giác bị sỉ nhục sâu trong tim bỗng

nhiên lại trỗi dậy: Nếu không có ý nghĩ đen tối thì cơ hội tốt như thế sao lại

bỏ qua?! Dường như để chứng minh cho phán đoán của mình, Liễu Thanh cố chấp

khuyên tôi nhận việc này, dựng nên sự nghiệp, đồng thời cũng để thoát khỏi cuộc

sống khó khăn vất vả hiện nay.

Tôi nghe theo lời khuyên của Liễu

Thanh, nhận công việc ở An Huy. Trong thập kỷ 90, điện thoại mới đang bắt đầu

phổ cập, rất dễ làm ăn. Trong năm năm tôi đã mở được rất nhiều cửa hàng độc

quyền trong hơn chục siêu thị lớn ở An Huy. Tình cảm giữa tôi và Liễu Thanh

cũng dần dần tốt lên… Không ngờ sự xuất hiện của La Lâm một lần nữa khiến tình

cảm giữa chúng tôi gặp trắc trở. La Lâm được công ty cử đến khảo sát công việc

của tôi ở An Huy, đương nhiên tôi không thể không tiếp đón. Tất cả chỉ là những

cuộc gặp gỡ công việc, khách sáo nhưng Liễu Thanh lại không hiểu. Cô ấy giận

dỗi bế con bỏ đi, tôi quỳ xuống cầu xin. Cô ấy nói trừ phi tôi giao hết tài sản

công ty cho cô ấy thì mới tin tôi. Vì cô ấy sợ tiền tôi kiếm được đều cho La

Lâm, tôi không có tiền thì cô ấy sẽ an tâm.

Một hôm, tôi đi một vòng các cửa

hàng độc quyền, phát hiện tất cả nhân viên thu ngân đều đã thay đổi. Thì ra họ

đều do Liễu Thanh tuyển vào. Liễu Thanh yêu cầu sau khi ghi chép hết mọi khoản

thu trong ngay đều phải gửi tiền vào thẻ tín dụng chỉ mình cô ấy biết mật mã.

Là tổng đại lý của công ty mà các khoản mục hàng ngày cũng không được nhìn, tôi

cảm thấy Liễu Thanh có phần quá đáng. Nhưng Liễu Thanh lại thản nhiên nói:

“Không phải anh nói mọi tài sản đều thuộc về em sao? Em làm như vậy chỉ là để

xem thành ý của anh. Chỗ tiền này đều gửi dưới tên của con gái, sau khi cưới

lại thì sẽ là của ba người chúng ta rồi.”

Từ sau khi Liễu Thanh tiếp nhận

quyền kinh tế, tôi muốn dùng tiền là phải mở mồm xin Liễu Thanh, tôi nhất thời

không thích ứng được. Tôi dần mất quyền kinh doanh tổng đại lý ở An Huy, ngoài

việc đi đặt hàng, giao nhận hàng, bình thường chẳng có việc gì. Vợ tôi độc

chiếm không cho tôi nhúng tay vào nghiệp vụ, thành tích tiêu thụ ngày một giảm

sút, tụt từ hạng đầu xuống hạng cuối toàn khu vực Hoa Đông, càng nghĩ tôi càng

tức. Sau đó thì hiểu ra, tiền các cửa hàng độc quyền kiếm được đều bị Liễu

Thanh chuyển đi. Nghĩ đến nửa năm Liễu Thanh nắm quyền kinh doanh, cửa hàng vì

vấn đề tiền vốn mà gặp biết bao khó khăn… Tôi càng nghĩ càng thấy mình sống quá

bạc nhược. Người ngoài tưởng tôi làm tổng đại diện sẽ vinh quang lắm, nhưng tôi

vẫn sống ở nhà thuê, tiền kiếm được không biết đi đâu, tôi sống mà không có

chút tôn nghiêm nào…

Một buổi tối, tay tôi vừa chạm vào người Liễu Thanh thì cô ấy giật phải

điện, hất tay tôi ra. Tôi, một người đàn ông đường hoàng thế này mà

không có cuộc sống vợ chồng. Tôi, một tổng đại diện mà ở nhà thuê? Hút

thuốc loại hai tệ? Ăn đồ ăn nhanh? Càng nghĩ càng giận, tôi đánh cô ấy,

cô ấy cầm dao gọt hoa quả chém tôi, tôi giật lấy… đánh khiến cô ấy trọng thương vào viện, tôi cũng vào tù, tất cả trở về con số không…”

Nghe câu chuyện của Vương Hoa Sơn, tôi bỗng thấy sợ kết hôn. Ở cùng

Sa Chức, thậm chí có suy nghĩ viển vông có thể kết hôn cùng cô ấy, tôi

tuyệt đối sẽ không bận tâm quá khứ của cô ấy. Nhưng liệu người ta có

nghĩ như vậy không? Nếu cuộc sống hôn nhân phức tạp như Vương Hoa Sơn

miêu tả thì tôi thà ở vậy cả đời.

“Sau khi ra tù, tôi bắt đầu lại từ bàn tay trắng, một mình dần dần

dựng nên Ức Vạn, ông trời phù hộ, sự nghiệp càng ngày càng phát triển.

Sau đó tôi quen Lâm Tịch, ban đầu cô gái này rất tốt, sau đó tôi dần cảm thấy cô ấy giống Liễu Thanh, quản hết mọi việc. Phụ nữ mà đã có dã tâm

thì có thể nuốt gọn cả vũ trụ. Dần dần, Lâm Tịch hiện giờ cũng bằng một

nửa Liễu Thanh hồi đó… Một thời gian trước cô ấy đòi tôi hai chục triệu, nói là muốn mua một căn biệt thự, lấy tên hai chúng tôi, coi như đầu tư cũng được. Tôi cho cô ấy tiền, nhưng nhà đâu? Gần đây lại muốn thêm một chục triệu nữa mua căn khác. Tôi không cho, sau đó thì xảy ra vụ kho bị trộm! Cậu không thấy mọi việc quá trùng hợp sao? Nhưng tôi không tìm

được chứng cứ, ngay cảnh sát cũng chẳng thể làm gì. n Nhiên, nghe đến

đây có lẽ cậu đã hiểu ý của tôi?”

“Vương tổng, có phải ông… muốn tôi tìm giúp chứng cứ? Rồi bắt hết bọn Lâm tổng giám?


pacman, rainbows, and roller s