
ưng dù có thiệt thì tôi cũng muốn nhìn thấy bộ dạng cầu xin của anh! Nhưng tôi biết nhất định anh sẽ không cầu xin tôi, anh khí khái như thế cơ mà, đúng không? Hoặc là trả tôi ba mươi nghìn đô,
hoặc là gặp nhau tại toà! Hãy dưỡng thương cho tốt, đừng có chết vì bệnh đấy. Anh chết rồi thì trên thế giới này không còn ai dám ngông nghênh
với tôi nữa. Luật sư, chúng ta đi thôi!”
Họ vừa đi khỏi là người tôi mềm nhũn, nằm vật ra giường. Ba mươi
nghìn đô, ba mươi nghìn đô! Chi bằng lấy luôn mạng tôi đi! Lâm Tịch, cái con người này nói một là một, hai là hai. Nhỡ cô ta gọi tôi lên toà
thật, không phải tôi sẽ... ngồi tù sao? Cô ta đánh vỡ đầu tôi, đương
nhiên tôi có thể kiện cô ta, nhưng đúng như cô ta nói, ai nhìn thấy cô
ta đánh tôi chứ? Hà Khả sao? Buồn cười! Hà Khả sẽ giúp tôi chắc? Hơn
nữa, đúng là đi kiện mất rất nhiều tiền lại còn phải có quan hệ! Cho dù
Hà Khả tốt bụng giúp tôi thì sao chứ? Chỉ sợ chưa đánh gục được cô ta
thì tôi đã sạt nghiệp rồi...
Vậy thì tôi phải quỳ xuống cầu xin cô ta? Nếu phải quỳ thì tôi thà
bóp chết cô ta rồi treo cổ tự tử! Không được thực tế cho lắm, nói ra
cũng thừa. Vậy thì chỉ có thể... vay tiền trả cô ta? Rất tự nhiên, tôi
nghĩ tới người đó: Sa Chức...
Nếu lần đó nghe lời khuyên của Sa Chức, theo cô ấy làm một vài chuyện phi pháp thì giờ chưa chắc đã rơi vào tình cảnh này, có lẽ còn có thể
kiếm được rất nhiều tiền cho bố mẹ tiêu... Nếu tiết kiệm được mấy trăm
vạn cho bố mẹ và em gái thì tôi có chết cũng nhắm mắt!
Đã lâu lắm rồi không liên lạc với Sa Chức, tôi cũng không dám gọi cho cô ấy, cứ cảm thấy động cơ không trong sáng...
Nhiều lúc tôi cảm thấy mọi thứ đều là ảo giác, Mẫu Đơn vì tiền mà
chạy theo người đàn ông khác, đó là ảo giác đau xé tâm can; Lý Bình Nhi
bán đứng tôi, đó là ảo giác khiến người ta nghẹt thở; sự xuất hiện của
Chi Lan, đó là ảo giác đẹp đẽ về mái tóc dài phấp phới trong biển người; cô gái dân tộc thiểu số Sa Chức là ảo giác hoa lệ tựa cánh bướm bay dập dìu dưới ánh nắng...
Tôi day mắt, có lẽ tôi bị đánh thành ngốc rồi, người trước mắt đây là y tá? Bác sĩ? An Lan? Hay Lâm ma nữ? Đều không phải... thật sự là Sa
Chức!
Tôi há mồm nhưng không thể thốt được lời nào. Đúng thế, cô ấy bước
vào rồi, đúng là cô ấy. Mùi hương trên mỗi người phụ nữ đều khác nhau.
Tôi nhìn không rõ nhưng mũi thì ngửi rất rõ.
Cô ấy nhìn tôi thờ ơ, cứ như chưa từng quen biết tôi vậy, ngồi bên
cạnh giường bệnh tôi, cô ấy chính là Sa Chức mà tôi ngày đêm tưởng nhớ.
Tôi muốn hỏi tại sao cô ấy lại biến mất lâu như vậy, tại sao lại biết
tôi ở đây, nhưng tôi dựa vào cái gì mà hỏi cô ấy chứ?
Nhiều lúc phụ nữ rất kỳ lạ, rõ ràng họ nói chuyện với bạn nhưng lại
không hề nhìn bạn mà nhìn khoảng không trước mặt: “Có phải dù chết anh
cũng không gọi cho tôi không?”
Lòng tôi trùng xuống, cô ấy vẫn chờ tôi tìm cô ấy sao? Điều này khiến tôi vừa ngạc nhiên vừa xúc động, nhưng tôi vẫn giấu sự phấn khích của
mình. Tôi không biết nếu tôi theo Sa Chức thì cuộc đời sẽ chuyển biến
thế nào, nhưng lẽ nào không theo cô ấy thì tôi sẽ sống tốt hơn sao? Tôi
nhìn lưng cô ấy, mái tóc buông ngang vai, bờ vai gầy và cái eo thon.
“Phong diệp thiên chi phục vạn chi, giang kiều yểm ảnh mộ phàm trì.
Ức quân tâm tự Tây Giang thuỷ, nhật dạ đông lưu vô yết thì.” Tôi khẽ
đọc.
Cô ấy vẫn bình thản nói với không khí: “Nếu đã nhớ sao không tìm
tôi?” Thấy tôi mãi chẳng nói gì, cô ấy nói tiếp: “Nếu không thích gặp
tôi thì tôi đi đây.”
Cô ấy kiên quyết đứng dậy đi ra cửa, cái bóng lưng ấy khiến tôi nghĩ
đến sự vĩnh biệt. Sa Chức có tính cách mạnh mẽ, một lần giận dỗi có lẽ
sẽ đối đầu đến chết đi sống lại, giận dỗi dần cách xa nhau, sau đó là
chia xa thật. Tôi nhảy lên đuổi theo kéo cô ấy lại.
Nhìn cô ấy như tiên nữ thế này, sự tự ti của tôi dần biến mất, thay
vào đó là cảm giác lãng mạn. Tôi ôm cô ấy mà hôn, cô ấy bỗng quay người
quàng tay ôm đầu tôi, tiếp đó là những nụ hôn dịu dàng mà nóng bỏng.
Dù sao thì làm chuyện này trong phòng bệnh cũng không hay lắm, tôi
đón những nụ hôn của Sa Chức nhưng lại nhìn thấy phía sau cô ấy là Bạch
Khiết đang đứng ở cửa... Phụ nữ đều là động vật ngành yêu tinh, đi lại
không chút tông ảnh, ngay lúc bước đi cũng không có tiếng động. Nếu
không thì Bạch Khiết đứng ở cửa lâu như vậy sao tôi không biết gì. Sa
Chức thấy tôi ngừng lại, liếm môi tôi nói: “Ân Nhiên, cởi quần áo tôi
đi!”
Bạch Khiết tay xách hoa quả, có lẽ là đến thăm tôi, cô ấy ngại ngùng
quay người đi. Sa Chức thấy tôi cứ nhìn về phía sau thì quay lại, vừa
hay lúc đó Bạch Khiết biến mất ở chỗ ngoặt, Sa Chức thấy lạ: “Anh sao
vậy?”
Tôi vội che giấu sự bất an của mình: “Không... không sao... vừa rồi hình như có bác sĩ đi qua.”
Sa Chức vội vàng chỉnh lại đầu tóc, quần áo: “Thế à?”
Tại sao Bạch Khiết lại đến thăm tôi? Lẽ nào cô ấy không hận tôi nữa?
Sa Chức căng thẳng nhìn vết thương của tôi, hỏi: “Sao vậy, có phải đau đầu không?... Nói gì đi, rốt cuộc thế nào rồi?”
“Không sao, bác sĩ bảo có thể xuất viện bất cứ lúc nào. Nhưng tôi không có quần áo, không dám ra ngoài...”
Sa Chức t