
Lâm Tịch thì đương nhiên là chuyện công việc rồi.
“Ân Nhiên, cậu làm trong kho nhiều
ngày rồi, có phát hiện ra điều gì bất thường không?” Tôi lắc đầu, vốn dĩ tôi
định nói việc lúc tôi vào viện, khi tôi và A Tín đều không có mặt, Hoàng Kiến
Nhân đã làm một chuyện khó hiểu. Nhưng nếu nói ra thì nhất định ông ta sẽ nổi
giận, A Tín có thể coi là thất trách rồi!
“Mấy năm nay, tôi phát triển bộ
phận tiêu thụ đều cho mấy người họ làm, nhưng những người này đều không có lòng
cảm ơn, lại còn mưu đồ bất chính! Chỗ hàng tám mươi vạn tệ bị mất kia cảnh sát
không điều tra ra được ai đã làm. Nhưng tôi nghi ngờ chính là người trong bộ
phận tiêu thu. “Phòng ngày phòng đêm, giặc trong nhà khó phòng! Tám mươi vạn tệ
gồm bao nhiêu hàng? Chỉ mấy chục thùng, mục tiêu của chúng chắc chắn không chỉ
tám mươi vạn. Nếu tối hôm đó không có gì bất ngờ thì có khi cả kho đã mất sạch
rồi!” Chỉ tám mươi vạn với tôi không là gì, nhưng nếu cả kho hàng thì phiền
phức to rồi! Vương Hoa Sơn dập thuốc, rót rượu cho tôi: “Nào, uống một ly đã!”
Tôi vội kính lễ, rồi hỏi: “Vương
tổng, nếu chuyển sạch hàng trong kho đi thì rất lớn chuyện, bọn trộm vặt đó dám
sao?”
“Thời buổi này chỉ cần có lợi
ích, nhỏ từ cái kim sợi chỉ, lớn đến văn vật cổ quốc gia, có gì mà chúng không
dám lấy? Cậu đã bao giờ nghe nói, có kẻ chuyên lấy trộm xe trị giá hàng trăm
vạn tệ trở lên, đưa lên xe công-ten-nơ chuyển đi, ngay tang vật to như thế còn
có thể tẩu tán được, mấy thiết bị thông tin bé tí của chúng ta có gì khó khăn
chứ? Cảnh sát điều tra nhưng chẳng có chút manh mối nào, cậu bảo không phải
người trong nội bộ làm thì còn ai nữa?”
“Vương tổng, tôi thấy cũng rất
lạ, tuy camera trong sân công ty không nhiều nhưng sao chẳng quay được thứ gì
có ích vậy?”
“Hừ, máy quay, tôi đã cho người
nghiên cứu, chỗ máy quay ấy lại vừa hay có một góc chết, bọn gây án đã vào theo
đúng góc chết máy quay không quay được. Điều này càng chứng minh là người trong
công ty.”
Điểm này thì tôi không biết,
nhưng tôi vẫn luôn nghi ngờ bọn Mạc Hoài Nhân, Hoàng Kiến Nhân.
“Tôi nghi ngờ người đứng đằng sau
chính là Lâm tổng giám!” Vương Hoa Sơn nhỏ giọng nói rất nghiêm túc.
Sét đánh giữa trời quang… Lâm ma
nữ! Cô ta có thể sao? Nói thật, tôi tranh đấu với Lâm ma nữ lâu như vậy nhưng
tôi chẳng hiểu chút gì về cô ta cả. Chỉ biết suy nghĩ của cô ta khác hẳn những
người trong hiện thực đời sống như tôi, tôi lắp bắp: “Vương tổng, tôi… tôi nghe
người trong công ty nói, nói… cô ấy là…”
“Tình nhân của tôi, đúng không?
Thật ra tôi cũng không tin lắm là do Lâm Tịch làm. Nhưng rất nhiều manh mối đều
hướng về cô ấy.”
“Có chứng cứ gì?”
“Từ sự việc đó thì không, nhưng
qua những biểu hiện bất thường khi tiếp xúc, tôi có thể nhận ra một vài điều.”
“Vương tổng… tôi vẫn khó tin do
Lâm tổng giám làm.”
Vương Hoa Sơn châm thuốc, từ tốn
nói: “Trước đây tôi là một kẻ nghèo khó, hồi đại học, cô gái xinh đẹp tên Liễu
Thanh đã yêu cậu thanh niên gia cảnh khó khăn nhưng học hành chăm chỉ là tôi.
Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi xác định mối quan hệ yêu đương, nhưng bị bố mẹ
Liễu Thanh phản đối. Khi tôi đề cập đến việc kết hôn, bố mẹ Liễu Thanh muốn
dùng hai vạn tệ tiền sính lễ để làm khó tôi. Liễu Thanh vẫn sâu nặng với tôi
lén lút mượn hai vạn từ bạn bè cho tôi, cuối cùng đôi trẻ đã thành công.
Để trả tiền cho bạn bè, cũng vì
một cuộc sống hạnh phúc trong tương lai, tôi rời xa người vợ mới cưới đến thành
phố nào đó ở Giang Nam làm nhân viên cho một công ty viễn thông, được sắp xếp
là cấp dưới cho La Lâm. La Lâm là cấp trên của tôi, một cấp trên xinh đẹp. Cô
ấy nhiệt tình hướng dẫn tôi cách nói chuyện với khách hàng, tôi rất nhanh đã
nắm bắt được kỹ xảo. Một năm sau, tôi được công ty cử đi tập huấn ở Thượng Hải
nửa năm. Tôi biết rõ mình được công ty coi trọng là nhờ sự giúp đỡ của La Lâm.
Trước khi đi Thượng Hải tôi đã mời cô ấy ăn cơm để bày tỏ lòng cảm ơn. Trong
phòng riêng của nhà hàng, La Lâm uống say đã lao vào lòng tôi. Tôi nửa tỉnh nửa
say cũng không kìm được ôm lấy cô ấy… Sau chuyện đó tôi vô cùng hối hận, len
lén bỏ đi. Kết thúc đợt tập huấn, tôi được giữ lại Thượng Hải làm bộ phận tiêu
thụ. Sau khi con gái tôi ra đời thì tôi đón hai mẹ con họ lên Thượng Hải.”
“Vì công việc nên La Lâm nhiều
lần đến Thượng Hải, tôi làm như không biết đến ánh mắt thiết tha của La Lâm,
tôi hy vọng có thể quên được cái đêm đó, điều này khiến La Lâm rất mất bình
tĩnh. Trước mặt Liễu Thanh, lúc thì La Lâm sai bảo tôi lúc lại có những hành
động rất thân mật. Ban đầu Liễu Thanh cho rằng đó chỉ là sự ngang tàng của
những cô gái xinh đẹp, hơn nữa La Lâm còn là cấp trên của tôi, thế nên cô ấy
rất khách khí với La Lâm. Nhưng dần dần cô ấy phát hiện ra, cuối cùng đã biết
được chuyện đó. Tôi quỳ trước mặt cô ấy khóc lóc cầu xin tha thứ. Nhưng Liễu
Thanh tính cách mạnh mẽ không thể chịu được việc tôi làm ô uế tình yêu trong
sáng này, kiên quyết đòi ly hôn, khi ấy con tôi mới hai tuổi.”
Sau khi ly hôn Liễu Thanh đến An
Huy, thuê một căn nhà, làm kế toán, một mình nuôi con.