Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326115

Bình chọn: 8.5.00/10/611 lượt.

t cậu nhóc nghèo khó đi xe buýt tới trường quay đã biến thành một phú ông có

tới hàng trăm vạn đô. Những việc sau này khiến ông nhớ lại mà cảm thấy thật

hoang đường. Mỗi ngày hẹn bạn ra ngoài là đeo một cái đồng hồ hàng hiệu khác

nhau…

Thật ra chẳng có gì hoang đường

cả, cảm giác thỏa mãn khi nhìn thấy người ta kinh ngạc “Tên nhóc này sao lại có

ngày hôm nay?” thật sự không thể dùng lời nói hết được. Tôi đút hai tay vào túi

quần, quay người ngẩng cao đầu bước đi. Thật nực cười, lát nữa là tôi phải cởi

bộ quần áo này ra mặc chiếc quần bộ đội vào để chuyển hàng rồi.

Cũng không biết năm nào tháng nào

tôi mới trả được tiền cho Sa Chức với dáng vẻ thế này? Ẩn số, mọi thứ trong

cuộc đời đều là ẩn số, đó cũng là nguyên nhân mà chúng ta mong chờ đến giây

phút tiếp theo.

Buổi chiều đang cùng A Tín chuyển

hàng, di động để trong túi kêu rất lâu, tôi lấy ra nhận điện: “A lô, xin hỏi ai

vậy?”

“Ân Nhiên, chào cậu. Tôi là Vương

Hoa Sơn, giờ cậu đến nhà hàng Hoa Bắc trên đường Hoa Bắc một chút, đừng để

người khác biết. Nhanh lên!” Đúng là Vương Hoa Sơn.

“Ồ… vâng.” Ngữ khí mệnh lệnh đó

của ông ta không cho tôi từ chối.

Vương Hoa Sơn tìm tôi? Tôi làm

phó quản kho quá thành công rồi thì phải? Tôi cũng chẳng muốn đoán tại sao

Vương Hoa Sơn lại tìm mình. Đi qua con ngõ nhỏ bên kia con đường trước công ty

chính là đường Hoa Bắc rồi, tôi vào nhà hàng Hoa Bắc. Vương Hoa Sơn đang hút

thuốc, nhìn tôi bước vào. Vương Hoa Sơn nhìn thế nào cũng chẳng giống một doanh

nhân tao nhã ôn tồn, đầy quy tắc. Ông ta vừa cổ hủ, vừa không ngạo mạn, lời nói

xác đáng, dáng dấp hành vi rất có sức hiệu triệu.

“Ân Nhiên đến rồi à, ngồi đi!”

Ông ta vẫy tay, “Chàng trai trẻ đúng là chịu được khổ, mỗi tháng nhận lương của

phó giám đốc rồi mà vẫn cúi mình làm những việc nặng nhọc như vậy, có tinh thần

phấn đấu tiến thủ như tôi trước đây!”

“Cảm ơn Vương tổng quá khen!”

Vương Hoa Sơn mới là cúi mình, đường đường là tổng giám đốc của Ức Vạn lại suy

nghĩ cho một quản kho bé nhỏ là tôi? Còn đích thân mời tôi đến? Thái độ bỗng

nhiên niềm nở khiến tôi nghi ngờ, một quản kho nhỏ bé có nhất thiết phải khiến

ông ta đích thân ra mặt không? Hơn nữa, điện thoại của tình nhân ông ta, Lâm ma

nữ, đáng giá đến hai mươi vạn tệ. Vậy thì bị kẻ khác lấy mất tám mươi vạn tệ,

với Vương Hoa Sơn đó không phải chuyện rất đau lòng sau?

“Ân Nhiên, cậu đánh giá thế nào

về Lâm tổng giám?” Vương Hoa Sơn vừa cười vừa hỏi, nụ cười đó ẩn chứa bao nhiêu

sự giảo hoạt?

“Lâm tổng giám… Vương tổng, tôi

không phải cấp dưới trực tiếp, bình thường làm việc cũng chẳng liên quan gì tới

cô ấy.” Tôi cúi đầu, sợ Vương Hoa Sơn nhìn ra tâm sự của mình. Người già có một

bản lĩnh đó là có thể nhìn thấu lòng người thông qua một gương mặt non nớt…

“Thật sự không có liên quan? Thế

cậu giải thích thế nào về tối hôm đưa Lâm Tịch về?” Vương Hoa Sơn nhìn tôi.

Tối hôm đó tôi vẫn là bảo vệ của

Cánh cổng thiên đường, đưa Lâm Tịch về nhà hoàn toàn là do lương tâm, việc này

tôi chẳng có gì phải chột dạ cả: “Vương tổng, khi đó tôi là bảo vệ ở quán bar,

Lâm tổng giám uống say, tôi không nỡ nhìn cô ấy ngã ra ở đó, hơn nữa quản lý

cũng bảo tôi đưa khách hàng uống say ra ngoài. Tôi sợ cô ấy về nhà gặp điều gì

bất trắc nên mới đưa cô ấy về.”

Vương Hoa Sơn ho một tiếng ngắt

lời tôi rồi hỏi: “n Nhiên, tôi nghe nói cậu và Lâm tổng giám vẫn luôn bất hòa,

khi cậu còn chưa nghỉ việc thì cô ấy thường xuyên nói với tôi muốn ép cậu nghỉ.

Tôi còn khuyên cô ấy, nói công ty có chế độ của công ty, nhân viên không phạm

lỗi thì không thể ra vẻ lãnh đạo mà tùy tiện cho người ta thôi việc. Sau đó xảy

ra vụ nhìn trộm, Lâm Tịch lập tức đuổi cậu, lẽ nào cậu không hận sao?”

Tôi chẳng hiểu gì, Vương Hoa Sơn

muốn biết mọi chuyện đêm đó của tôi và Lâm Tịch sao? Hay là có âm mưu gì khác? “Chỉ

là đưa cô ấy về nhà thôi, ở quán bar có rất nhiều phụ nữ uống say, tôi cũng

không chỉ đưa mỗi Lâm tổng giám về.” Tôi nói dối.

“Nghe nói bây giờ cậu và Lâm tổng

giám như nước với lửa, thậm chí còn phải vào viện?” Không phải là tôi trả tiền

cho Lâm Tịch khiến cô ta càng phẫn nộ, gọi bảo Vương Hoa Sơn xử lý tôi đấy chứ?

“Đúng… đúng vậy..”

“Lần đó tôi gọi cậu về nhưng cậu

từ chối mãi. Làm bảo vệ một tháng chẳng qua chỉ hai nghìn tệ, tôi trả lương cao

như vậy nhưng cậu vẫn từ chối, bắt Lâm tổng giám đích thân xin lỗi, lý do là sợ

cô ấy sẽ trả thù hay là vì vẫn còn mối hận trước đây?”

“Đúng vậy.” Tôi dựa vào ghế, xem

rốt cuộc ông ta muốn nói gì.

Vương Hoa Sơn gọi phục vụ: “Mang

cho chúng tôi vài món tùy ý.”

Sao, định nói chuyện lâu à?

Vương Hoa Sơn lại đưa thuốc cho

tôi, tôi vẫn không dám nhận. “Không sao, không sao, cậu hút đi!”

Tôi châm thuốc cho ông ta rồi

châm cho mình.

“Ân Nhiên, con người có sự nghiệp

càng lớn thì cảm giác an toàn càng ít, càng khó tin tưởng những người bên cạnh

mình. Khó lắm…” Vương Hoa Sơn phả khói thuốc ra, vẻ mặt buồn rầu.

“Vương tổng muốn nói đến chuyện

thiết bị tám mươi vạn trong kho sao?” Dần dần tôi cũng nhận ra, Vương Hoa Sơn

tìm tôi không nói chuyện


Disneyland 1972 Love the old s