Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326023

Bình chọn: 8.00/10/602 lượt.

hở phào, cười nói: “Anh bị ngã thành ngốc rồi à? Không biết ra cửa bệnh viện gọi taxi mà về sao?”

Đúng rồi, sao tôi ngốc thế nhỉ? Lẽ nào, tôi thật sự bị... chấn động não?

“Vậy chúng ta đi thôi.”

“Thật sự không sao chứ?”

“Không sao.”

“Áo anh toàn là máu... không sao chứ?”

“Phụ nữ ai cũng thích lải nhải thế à?”

“Vậy thì đi.”

Chiếc xe Benz đỏ tà tà đi trên đường, tâm trạng tôi cũng nhẹ nhàng

tựa làn gió, xe còn bật nhạc của Tô Đả Lục, mà lần này tôi không hề cảm

thấy chút bi thương nào, ngược lại có cảm giác nhẹ nhõm: nhẹ nhõm khi

được gặp lại sau bao ngày đêm mong nhớ.

Tôi cởi trần, gọi cho A Tín bảo An Lan không cần mua hay mang quần áo cho tôi nữa, dặn dò cậu ấy trông kho cho tốt. Sau khi ngắt máy, Sa Chức hỏi: “Giờ anh đang làm gì?”

“Công nhân khuân vác trong kho.”

“Anh ngã trong kho à?”

“Ai bảo cô tôi ngã trong kho?”

“Hôm nay tôi gọi cho anh, một người đàn ông nhận điện, nói anh ở bệnh viện. Tôi vội hỏi là thật hay giả vậy, ban đầu tôi không tin, cho rằng

anh trốn tôi. Nhưng rồi anh ta nói anh bị ngã khi đang làm việc, đầu bị

đập vào thứ gì đó bằng thủy tinh, chảy máu ngất đi. Nghe giọng anh ta

không giống đùa, tôi vội từ thành phố bên cạnh đến đây.”

Tôi cứ tưởng cô ấy quên hẳn tôi rồi, nhớ cô ấy từng nói, tôi cũng chỉ là một trong vô vàn con kiến trên đời này, gặp mặt xong quay người đi

là biến mất trong đàn kiến, nhưng cô ấy vẫn nhớ tôi.

Sa Chức đỗ xe ở trước trung tâm thương mại, một mình xuống xe vào

trong mua mấy bộ Versace, Armani, Valentino. Tôi nhìn chỗ quần áo đó mà

không biết cảm động hay tự ti... Xe lái vào khu hoa viên nhà cô ấy. Vào

nhà, cô ấy quay lưng lại phía tôi, nhìn ra cửa sổ, “Có phải nếu tôi

không tìm anh thì có chết anh cũng không gọi cho tôi không?” Cô ấy khẽ

hỏi lại câu lúc nãy.

“Tôi từng gọi cho cô một lần, nhưng tắt máy. Sau đó tôi không gọi

nữa.” Cô có biết gọi cú điện thoại đó tôi cần bao nhiêu dũng khí không?

“Lẽ nào anh không biết gọi lần nữa sao?” Thắp sáng căn phòng là chiếc đèn cây có chụp, trong lòng còn có tiếng nhạc du dương, ánh đèn khiến

không gian trở nên mơ hồ. Gió ngoài cửa sổ khẽ lay động mái tóc cô ấy.

Nói xong cô ấy chỉ đứng yên ở đó, dường như đang chờ đợi điều gì...

Chúng tôi cứ đứng trong không khí nghẹt thở đó, thời gian như ngừng

lại. Tôi thấy trái tim mình trống rỗng. Nếu vẫn là thời đại học thì đã

không có áp lực thế này, tôi sớm đã... đã... Cô ấy thấy tôi không có

động tĩnh gì, chủ động tiến lại gần, khẽ dựa đầu lên vai tôi.

Sự tiếp xúc này khiến tôi giật mình, đây rõ ràng là tín hiệu cho thấy tôi có thể thoải mái. Từ bệnh viện về đến đây, ngọn lửa ham muốn trong

lòng không thể kiềm chế được nữa, tôi quay người ôm lấy cơ thể mềm mại

của Sa Chức. Khi bị tôi ôm, cơ thể cô ấy run lên trong lòng tôi, tôi

cũng vậy. Môi tôi khẽ ép lên làn môi hồng khêu gợi đang khẽ rung động.

Hôn là lúc linh hồn của nam và nữ gặp nhau trên môi. Linh hồn của tôi và cô ấy giao nhau trên môi, rồi gặp nhau trong tim.

Tôi tham lam mút mát cánh môi ươn ướt mềm mại ấy, mùi hương dịu nhẹ

đầy nữ tính theo tiếng rên rỉ xuyên thẳng vào tim tôi. Dưới sự vuốt ve

của tôi, thân thể vốn hơi cứng ngắc của Sa Chức rất nhanh đã trở nên mềm mại, thân thể nóng bỏng không ngừng run rẩy. Sắc hồng la toả từ đôi gò

má đến chiếc cổ thon, lúc này vành tai cũng đã đỏ ửng lên.

Đôi tay mát lạnh của Sa Chức di chuyển trên lưng tôi, dục vọng tựa

thuỷ triều nhấn chìm chúng tôi. Chúng tôi hôn điên cuồng trước cửa sổ,

bên tai chỉ có hơi thở gấp gáp và tiếng gào thét của dục vọng, chiếc

lưỡi nhỏ của cô ấy tung hoành trong vòm miệng tôi...

Cứ thế chúng tôi hôn nhau từ phòng khách đến hành lang, để lại một

tràng tiếng vỡ của chai và ly rượu, chúng tôi lại hôn từ hành lang đến

phòng ngủ, để lại quần áo đầy đất và những tiếng rên rỉ đầy hưng phấn...

Khi tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau. Trong tiếng chim ríu rít, hương

hoa phảng phất và sự huyên náo kỳ lạ của thành phố, tôi cố gắng nhớ lại

tối qua. Sao tôi lại ngủ trên chiếc giường lạ này? Khi tôi vẫn đang mơ

hồ thì cánh tay nhỏ bé của cô ấy vươn ra từ sau lưng ôm lấy tôi, cho tôi câu trả lời tốt nhất.

Rất tự nhiên tôi lại nằm đè lên cô ấy, nhìn mỹ nhân bên dưới mình,

mịn màng, mềm mại, không cần nói gì hết, tiếp tục chiến đấu...

Ham muốn của cô ấy mạnh hơn tất cả những người phụ nữ tôi từng có

quan hệ, hơn nữa cô ấy cũng không rụt rè như họ, điều này khiến tôi vô

cùng kích thích. Chúng tôi cứ điên cuồng chiến đấu đến tận chiều tối. Cô ấy dậy lúc nào tôi cũng không biết, khi tỉnh dậy, dựa vào ánh sáng

chiếu từ ngoài vào tôi mặc quần áo. Sa Chức từ phòng khách đi vào hỏi:

“Anh tỉnh rồi à.”

“Ừm.” Thấy cô ấy mặc tạp dề, tôi hỏi: “Làm gì thế?”

Sa Chức khẽ ghé sát tai tôi: “Trương Ái Linh nói, thông tới trái tim

người phụ nữ là âm đạo; thông tới trái tim người đàn ông là dạ dày.”

Nhìn dáng vẻ tinh nghịch của cô ấy, tôi bật cười.

Ngồi xuống, tôi ăn ngấu nghiến hết cả bàn thức ăn và cả nồi cơm. Sa

Chức mở to mắt nhìn tôi: “Woa... mười em cũng không ăn được bằng anh.”

Người lao động chân tay như tôi, suốt t


Pair of Vintage Old School Fru