
goan ngoãn xếp hàng
tiếp. Khi đến lượt tôi, bác sĩ xem xong bệnh án, bỏ kính ra lau đến ba
lần: “Xin hỏi, Lâm Tịch là anh thật sao?”
Khi Lâm ma nữ đi vào, tôi ra ngoài đợi.
Khoảng nửa tiếng sau, Lâm ma nữ cầm bệnh án đến trước mặt đưa cho
tôi. Tôi hỏi có phải xong rồi không nhưng cô ta không nói gì. Tôi cầm sổ lên xem, thực sự là tôi đọc chẳng hiểu gì. Thư pháp có N loại, có loại
Thảo thư, Triện thư, Lệ thư, vân vân. Theo tôi chữ của bác sĩ cũng có
thể hình thành một loại nữa gọi là “Sĩ thư”.
“Tôi đọc cái này làm gì?” Tôi hỏi.
“Cầm nó đi nộp tiền.”
Thấy tôi ngẩn ra nhìn, cô ta bực mình kêu lên: “Đi đi!”
Lại phải xếp một hàng dài nữa mới nộp được tiền, không biết trị cái
gì mà hơn một trăm tệ. Cuống cuồng chạy về khoa sản thì Lâm ma nữ lại
sốt ruột kêu lên: “Lề mà lề mề, người không biết quý trọng thời gian,
nghèo cho đáng đời!”
Tôi vốn đã không vui, chạy đi chạy lại còn bị chửi, tôi nhịn, chỉ
mong thời gian trôi qua nhanh một chút để người đàn bà đáng chết này vào làm xong phẫu thuật đi, yên lành cho qua mấy ngày rồi bị cô ta đá khỏi
công ty. Như thế cũng tốt, từ giờ sẽ không dính dáng gì đến nhau nữa. Cô ta cũng không phải nhìn thấy con người đã lên giường với cô ta, gợi lên chuyện đau lòng nữa, tôi cũng không phải nhìn thấy bộ dáng đáng ghét
nhìn người bằng nửa con mắt của cô ta nữa.
Cô ta tiến lại chỗ quầy y tá, đặt sổ của mình lên trên cùng đống sổ,
cô gái ở bên cạnh nói: “Ai đến trước xếp trước, xin hãy để sổ ở dưới
cùng.”
Lâm ma nữ từ từ ngẩng lên, tuy đeo kính râm, không nhìn thấy mắt cô
ta nhưng tôi có thể cảm thấy sát khí nồng nặc: “Tại sao tôi phải xếp
hàng?”
Cô gái kia không muốn gây chuyện thị phi, môi khẽ động rồi ngoan
ngoãn ngồi xuống. Lâm ma nữ ngồi phịch xuống cạnh tôi: “Xếp hàng với
loại hạ đẳng như mấy người lãng phí sinh mệnh của tôi! Cái bệnh viện
ghẻ! Thế mà cũng nhiều người thế này, đến điều hòa cũng không có nữa!”
Xem ra trong mắt cô ta không chỉ có tôi là người hạ đẳng…
Cô ta vào chưa đến năm phút đã ra rồi, vẫn cái bộ dạng đó. Tôi thấy
lạ, làm xong phẫu thuật mà mặt không hề biến sắc như không có chuyện gì
thế sao? Cô ta tiến lại chỗ tôi: “Đi thôi.”
Tôi im lìm đi theo sau cô ta, đến thang máy mới lấy can đảm hỏi: “Xin hỏi, sau này chúng ta không còn dây dưa gì nữa đúng không?” Tôi đã sẵn
sàng chịu nghe chửi.
Quả nhiên cô ta không bỏ qua cơ hội chửi tôi: “Anh nói gì? Chúng ta
không còn dây dưa gì nữa? Ân Nhiên, anh tưởng tôi thích dây dưa với anh
lắm hả? Hả?”
Trong thang máy không chỉ có hai chúng tôi, bảy, tám người phía trước nhìn tôi với ánh mắt rực cháy, tôi chỉ thấy mặt mình nóng bừng, thật
mất mặt!
Lâm ma nữ hét với mấy người đằng trước: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy mỹ nhân bao giờ à?” Tất cả đều soạt một cái quay đầu đi.
Tôi mặc kệ cô ta, ra khỏi bệnh viện là tôi và cô ta không còn quan hệ gì nữa, dù sao cũng bị đuổi việc rồi. Lâm ma nữ đuổi tôi mà đến phòng
nhân sự quản lý nhân viên cũng không biết. Thôi, chỗ lương còn lại công
ty sẽ gửi vào tài khoản của tôi.
“Anh đi đâu?” Cô ta ở đằng sau hỏi tôi, tôi không quay lại, vẫn đi tiếp.
“Đến chợ việc làm tìm việc.”
“Quay lại!”
Tôi mặc kệ, vẫn bước đi.
“Quay lại cho tôi! Tôi có điều muốn nói với anh!” Khẩu khí mệnh lệnh như bề trên khiến người ta muốn ọe.
Tôi quay lại: “Tôi cho cô hay! Tôi không phải chó nhà cô! Hôm nay là
lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, sau này cô còn dám hét vào mặt tôi nữa, có tin tôi sẽ tát cho cô một phát không?”
“Được, đến đây mà đánh! Anh là cái thá gì?”
Tôi vung tay lên, nhưng cô ta vẫn nhìn tôi không hề biến sắc. Tay tôi từ từ hạ xuống rồi quay người sải bước đi. “Vèo”, một viên đá bay qua
người tôi.
Tôi kệ.
“Bốp” - lại một viên bay qua đầu tôi đập vào biển quảng cáo bên đường tạo thành một cái lỗ lớn. Tôi quay lại chỉ cô ta: “Ném đi, cứ ném đi,
tốt nhất là cô hãy cầu nguyện ông trời phù hộ đừng có ném trúng tôi. Nếu không thì cô khóc sẽ rất có nhịp điệu đấy.”
Nói rồi tôi đi tiếp, lấy một điếu thuốc ra hút, đi qua vài viên đá.
Cô ta thật may mắn, không ném trúng phát nào. Qua chỗ ngoặt, không còn
viên đá nào bay tới nữa. Tôi biết cô ta không đi.
Tôi về kho thu dọn đồ đạc, còn
chưa vào cửa thì từ xa đã thấy Hoàng Kiến Nhân Miệng ngậm thuốc, chân bắt chéo,
ngồi trên chiếc ghế bên cạnh cửa kho. Hắn ta dùng lỗ mũi để nhìn người khác,
mặt vênh vênh thật giống tay Đàm Đào Sênh, những kẻ đáng ghét đều có vẻ mặt và
hành động đáng ghét.
Khi tôi đi qua thì chân hắn bỗng
nhiên thò ra giẫM vào mũi chân tôi. Tôi loạng choạng ngả người ra trước, muốn
bám vào cái thùng trước mặt nhưng không được, thế là bịch một tiếng ngã ra đất.
Tôi bật dậy: “Ông giết mày!!!”
Hoàng Kiến Nhân vội vàng cười giả
tạo tiến lại đỡ tôi: “Người anh em, xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý, không cố
ý…”
“Mẹ kiếp, mày ít giở trò đi!” Tôi
đẩy hắn ra.
“Y da… hung hăng quá, dũng mãnh
quá! Ân Nhiên, nghe nói cậu đánh nhau rất giỏi? Một mình đánh bốn năm người
cũng không thành vấn đề, lẽ nào cậu từng làm đặc công?”
Tôi suy nghĩ, lời nói của hắn ta
rất có mùi thuốc nổ, mu