
ược nghĩ
lung tung. Đàn ông ai cũng có tham vọng chiếm hữu, chẳng ai thích người
phụ nữ của mình liếc mắt đưa tình với kẻ khác khắp mọi nơi cả, cho dù đó không phải người anh ta yêu. Nghĩ mãi nghĩ mãi, tôi nghĩ tới Bạch
Khiết, không biết Bạch Khiết bây giờ thế nào, lâu rồi không gặp cô ấy,
nhớ quá! Tôi biết mình không xứng với Bạch Khiết, nhưng tôi vẫn mong
muốn được tiến gần lại với cô ấy một chút. Tôi gọi cho cô ấy, muốn nói
cho cô ấy biết xuất thân của Trần Thế Mỹ, nhưng mãi chẳng gọi được.
Hừ, thế thì tôi đến công ty tìm cô ấy!
Đi được nửa đường thì điện thoại reo, tôi đang lo lắng nên cứ nghĩ là Bạch Khiết, thế nhưng lấy ra xem thì không muốn nhận nữa, là Lâm ma nữ
đáng chết. Chuyện giữa tôi và cô ta nếu giải quyết không nhanh, để người trong công ty biết được thì sẽ không đơn giản là bị đuổi việc đâu. Cô
ta là người phụ nữ của tổng giám đốc Vương Hoa Sơn cơ đấy! Vương Hoa Sơn rất có tên tuổi trong giới viễn thông, ở thành phố này ông ta chỉ cần
ho một cái là chẳng ai dám hé răng. Ai chả biết mấy năm nay ngành viễn
thông phát đạt hơn cả bất động sản chứ.
“A lô, có chuyện gì không?”
“Đã hẹn là hôm nay đến bệnh viện.” Lâm ma nữ kêu lên cứ như gọi tôi đến chỗ hành hình ấy.
“Ồ, cô ở đâu tôi tới.”
“Quán hồng trà trên đường Trường Giang.”
“Sao không gặp ở bệnh viện?”
“Vì giờ tôi đang có việc cần bàn bạc với bạn.”
Chỗ đó khá xa, tôi phải đổi hai chuyến xe mới tới. Đến trước cửa
phòng thì tôi bị nhân viên chặn lại, tôi hỏi: “Tại sao tôi không được
vào?”
Cô nhân viên không thèm nói, chỉ vào quần áo của tôi rồi chỉ sang tấm bảng bên cạnh: Trang phục không nghiêm chỉnh, thứ lỗi không tiếp.
Tôi nhìn lại mình, từ chỗ Lý Bình Nhi đi ra vội quá không kịp khoác
cái áo jacket tuy chỉ là hàng bán ở vỉa hè nhưng cũng rất có khí chất,
trên người vẫn mặc cái áo may ô đen, lộ cánh tay rắn chắc, bên dưới vẫn
là cái quần hải quân lục chiến.
Không thể nói gì được, dù sao thì tôi cũng không thích vào nơi cao
sang thế này, có lẽ từ nhỏ bò lê trên bùn đất quen rồi, cũng có thể là
tôi không hợp với những nơi thế này, cứ vào là thấy thiếu tự nhiên, sợ
những người giàu có kia coi thường mình.
Tôi vòng qua bên cạnh, nhìn qua tấm cửa kính thì thấy bên trong là
những chiếc sô pha bọc vải, những chiếc tràng kỷ phong cách cổ, ánh đèn
chiếu dịu nhẹ, từng nhóm năm, ba người ngồi với nhau, trang phục chỉnh
tề đang nói chuyện rất say sưa. Không khí thoải mái dễ chịu chỉ cách tôi một tấm kính. Lâm ma nữ ngồi ngay cạnh cửa sổ, mái tóc xoăn ngang vai,
chiếc váy xanh lam vừa khít người, hai chân xếp bằng cạnh nhau để lộ ra
bàn chân được đánh móng màu vàng kim nhạt, trên tai là đôi khuyên tai
dân tộc nặng nề khoa trương, nhưng tất cả phối hợp một cách hoàn hảo
trên người cô ta.
Tôi lại cúi xuống nhìn bộ dạng quân đội lục chiến của mình, càng nhìn càng giống dân công. Tôi lắc đầu bất lực, ngồi hút thuốc trên cái ghế ở bên ngoài, tôi loại hết tính cách khiến tôi phát điên để thưởng thức cô ta. Chiếc váy màu lam này càng tôn lên được vẻ đẹp của làn da trắng mịn trẻ trung của cô ta. Đôi chân trắng ngần lộ ra đầy tự tin, thật là một
người phụ nữ xinh đẹp. Mãi lâu sau cô ta nhìn thấy tôi, chỉ một cái liếc mắt cũng khiến người ta rung động. Hì hì, không biết đến bao giờ thì
người hạ đẳng như tôi mới được đối xử ngang đẳng cấp với người thượng
đẳng như cô ta, vui vẻ ngồi trong quán trà Phổ Nhĩ để đối ẩm, nói những
câu chuyện vừa vô vị vừa vui vẻ.
Lại đợi thêm một lúc nữa, cuối cùng cô ta cũng ra, mỉm cười chào tạm
biệt vị khách hàng. Cô ta đến bên cạnh tôi thì gương mặt lập tức đanh
lại, chẳng nói chẳng rằng gọi một chiếc taxi rồi ngồi vào ghế lái phụ,
tôi ngồi phía sau.
Sau khi lên xe tôi tiếp tục quan sát cô ta qua tấm kính chắn gió
trong xe. Phụ nữ đẹp luôn khiến người ta thích thưởng thức, huống hồ là
tổng giám Lâm Tịch, mỹ nhân của Ức Vạn?
“Nhìn gì mà nhìn?” Cô ta bỗng quay lại hét vào mặt tôi.
“Cô không nhìn tôi thì sao biết tôi nhìn cô?”
Cô ta không nói gì, nhưng tôi cảm thấy đôi mắt đằng sau cặp kính râm
dày cộm kia chỉ hận không thể nhìn cho tôi tan thành trăm mảnh.
Trong bệnh viện, tôi xếp hàng nộp tiền. Aiz, đàn ông nhất thời kích
động, thật là hậu họa không lường. Xếp hàng trước quầy để nộp tiền cũng
không có gì, nhưng đến khoa sản cũng bắt tôi đi xếp hàng. Lâm ma nữ
không muốn đứng chung với quảng đại quần chúng, cô ta nghĩ những người
đó sẽ làm bẩn đồ hàng hiệu trên người cô ta.
Đứng giữa một nhóm các chị các cô, một người hỏi: “Này anh, anh xếp hàng nhầm chỗ rồi đúng không? Đây là khoa sản mà.”
“Không được sao? Tôi là người nhà bệnh nhân, tôi xếp hàng giúp cô ấy không được à?”
Người phụ nữ đó chỉ lên tường, có một tờ thông báo: Các quý ông xin
hãy chờ ở phòng nghỉ. Trước sự kháng nghị mạnh mẽ của mọi người, tôi gọi Lâm ma nữ. Ai ngờ cô ta vừa vào nhìn thấy tình cảnh đó đã lập tức chửi
mắng: “Hét cái gì mà hét? Hét cái gì hả? Để tôi xem các cô ai hét to
nhất!” Trong công ty Lâm ma nữ toàn nói với tôi bằng ngữ khí bề trên như thế.
Lập tức tất cả chẳng ai dám nói gì, tôi cũng n