
n áo, đợi mai có thông báo đuổi
việc là vừa. Vẫn không gọi được cho Lý Bình Nhi, tôi nghĩ tôi sắp điên
rồi, uống liền bốn chai Nhị Oa Đầu, tôi say như chết…
Quyết định phạt do Lâm ma nữ đích thân tuyên bố. Cô ta gọi tôi lên
văn phòng. Cây ngay không sợ chết đứng, không làm chuyện vô sỉ đó, tôi
có thể nhìn thẳng vào cô ta lúc đọc quyết định: “Công ty trước nay luôn
thưởng phạt phân minh. Anh đã từng lập công, công ty sẽ không quên, sự
việc anh gây ra có thể xóa bỏ, lấy công bù tội. Từ mai, xóa bỏ chức
trưởng quản kho của anh, Hoàng Kiến Nhân tố cáo anh có công, làm trưởng
quản kho. Lương anh tạm thời không thay đổi, không tuyên bố ra ngoài,
giữ thể diện cho anh. Công ty làm vậy là nhân từ với anh rồi chứ?”
Cái lợi khi làm trưởng quản kho là ít việc, nhiều tiền, còn có hai
thủ hạ để sai bảo. Hoàng Kiến Nhân chính là một trong hai thủ hạ của
tôi. Mọi nghiệp vụ lớn nhỏ trong kho đều là tôi tận tình chỉ bảo hắn ta, nếu không thì hắn ta có thể trèo lên nhanh thế không? Tôi tự cười mình
thật ngu ngốc, ngây thơ dạy đồ đệ để rồi khiến bản thân chết đói.
Bọn Hoàng Kiến Nhân và Mạc Hoài Nhân chơi tôi vố này có lẽ muốn nhổ
cái gai trong mắt là tôi đi. Ân Nhiên tôi rốt cuộc cũng chỉ là một anh
quản kho nhỏ bé, có đáng để phó tổng giám, trưởng ban cùng đối phó
không?
“Nét mặt anh thế là sao? Không phục?!” Lâm ma nữ quát tôi, nhưng nét mặt cô ta càng khiến tôi muốn nôn.
“Tôi không phục đấy! Tôi không lấy trộm nội y! Tôi không làm được
những việc biến thái như thế! Lâm tổng giám, cô thông minh như thế lẽ
nào không thấy là mấy tên đầu dơi mặt chuột đó hùa vào chơi tôi sao?”
“Anh hét lên cái gì?! Anh không làm được mấy chuyện biến thái như
thế? Còn việc anh làm với tôi thì sao?” Cô ta đứng dậy hầm hầm nhìn tôi.
“Chuyện tối hôm đó không phải hoàn toàn do tôi. Vì tôi không cưỡng bức cô, là tự cô uống say rồi trèo lên người tôi!”
“Tôi đê tiện như vậy sao? Tự tôi trèo lên người anh? Loại người hạ đẳng như anh mà tôi tự trèo lên người anh?!”
Cái con người cứ mở mồm là chửi người khác hạ đẳng khiến tôi nộ hỏa
xung thiên, không suy nghĩ gì chửi luôn: “Đồ đàn bà thối tha! Ông mày
nhịn lâu rồi đấy!”
Cô ta sững người, nhìn tôi với ánh mắt không tin nổi. Tôi càng nghĩ
càng tức, vốn là những tội danh không đáng có, mọi cái ức chế dồn nén
nhiều ngày nay bỗng chốc bùng phát: “Đồ đàn bà thối tha! Cô có thể kiện
tôi cưỡng bức! Cũng có thể đuổi việc tôi! Đừng có làm như mình là tiên
nữ thoát tục! Thật ra trong mắt tôi, cô không bằng mấy đứa gái bao! Ít
nhất thì họ thành thực hơn cô! Nếu cô không phải phụ nữ thì tôi đây thật sự muốn tẩn cho cô một trận!”
Xả xong tôi thấy toàn thân sảng khoái, đám mây đen tích tụ bao ngày
nay biến sạch, thay vào đó là sự tĩnh lặng trước cơn giông tố. Trong
công ty có nhiều người chèn ép tôi như thế, hôm nay không đi thì ngày
mai tôi cũng không yên tâm được. Tôi không thể đổi đời được rồi, muốn
mặt dày mày dạn ở lại cũng chẳng có chỗ dựa. Bao nhiêu tháng nay gần như chẳng đêm nào ngủ yên, ngày nào cũng sợ bị đuổi, có phải mọi công việc
làm thuê làm mướn đều khiến người ta sống không được yên thế này?
Lâm ma nữ trừng mắt, mặt tím tái lại, ngực phập phồng lên xuống theo
nhịp thở. Tôi chẳng có gì để nói, cũng không thích cãi nhau, bèn quay
người bỏ đi.
Quay về căn hầm, chui vào chăn lăn lộn mãi cũng không ngủ được, xem
ra phải đi mua thuốc an thần thôi. Thuốc an thần khó mua nhưng rượu thì
dễ, đi loanh quanh hai tiếng mà không nghĩ được mua rượu gì. Đi mãi, đi
mãi cuối cùng đến con đường phồn hoa dưới nhà của Lý Bình Nhi. Tôi ngồi
trong quán ăn ven đường, gọi món và hai chai rượu trắng.
Uống hết một chai thì trời đã tối, đám người ồn ào bỗng nhiên trở nên xa vời, âm thanh cũng mơ hồ, ánh đèn nhạt nhòa thành một mảng, hình như tôi say rồi…
Một chiếc xe con bấm còi điên cuồng, người đi trên đường vội vàng
tránh. Cái xe này phóng trên đường hệt như trong phim, bọn tay sai của
quan lớn cưỡi ngựa đi nghênh ngang không cần biết trên đường có ai.
Trước khi đến thành phố phồn hoa ở phương Nam này, tôi từng nghe nói
người giàu của thành phố này đứng đầu Trung Quốc, một số tờ báo lá cải
còn lập ra bảng xếp hạng những thành phố nhiều đại gia nhất. Thành phố
có tốc độ phát triển trong top ba toàn quốc này có đến hàng nghìn người
có gia tài hàng trăm triệu tệ.
Đến đây được mấy tháng, tôi nhận ra sức mạnh của tiền bạc, cảnh sát
giao thông sẽ không động đến những chiếc Cadillac vượt đèn đỏ hay đi
ngược chiều, đi BMW X5 hoặc Volvo giá trị hàng triệu tệ có thể tùy ý đi
vào đường đi bộ, cảnh sát sẽ coi như không nhìn thấy. Lái xe đua đâm
chết người có thể dùng năm vạn đề dàn xếp ổn thỏa. Vì thế những con kiến nhỏ bé sống cùng người khác trên cái thế giới này thấy những chiếc xe
hào hoa là phải tránh thật xa, một cái mạng năm vạn, có đáng không?
Có tin đồn rằng, một đại gia hào hoa lái xe đua vào đường đi bộ đông
đúc đâm một sinh viên bay xa năm mét. Anh ta thấy cậu sinh viên nằm
trong vũng máu ấy vẫn còn sức giãy giụa, sợ cậu ta không chết sẽ mất
nhiều tiền viện ph