pacman, rainbows, and roller s
Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324761

Bình chọn: 10.00/10/476 lượt.

ốn khiêu chiến sao? Tôi cảnh giác nhìn xung quanh, không

thấy người của hắn. Không có người giúp mà hắn cũng dám ngông cuồng thế này? Có

vấn đề! Ông đây thu dọn đồ trước, lát nữa nếu không có ai thì ông đánh chết mày!

Tôi ngẫm nghĩ một chút rồi nở một

nụ cười, để xem rốt cuộc hắn định giở trò gì rồi xử lý cũng chưa muộn. “Hoàng

đại ca… Vừa rồi Ân Nhiên đã lỗ mãng, mong đại ca rộng lượng bỏ qua cho. Ân

Nhiên xin tạ lỗi trước.” Rồi tôi châm một điếu thuốc cho hắn.

Chắc Hoàng Kiến Nhân không ngờ

tôi lại quay ngoắt 180 độ như thế, tục ngữ nói đánh kẻ chạy đi không đánh kẻ

chạy lại, hắn nhất thời không tiếp lời được cứ ngẩn ra.

Tôi nói tiếp: “Hoàng đại ca, từ

khi anh đến kho, tôi đã cảm thấy anh rất giỏi. Anh cứ làm việc cho tốt, chắc

chắn sẽ có ngày tiền đồ rộng mở như Đàm Đào Sênh đại ca. Ừm, anh nhiều việc,

tôi không làM phiền nữa.”

Tôi quay người đi về phòng mình,

hắn ở đằng sau gọi: “Ân Nhiên, công ty đã có quyết định, cậu đã bị đuổi việc,

mời cậu đừng đến đây nữa, tối nay cậu cũng không được ở đây.”

“Tôi biết, tôi đến để thu dọn

hành lý.”

Vào phòng ngồi xuống giường, càng

nghĩ càng thấy không ổn. Hoàng Kiến Nhân từng thấy sự dũng mãnh của tôi, hôm

nay lại dám đối đầu chính diện với tôi chỉ sợ tôi không động thủ, nhất định có

vấn đề! Kho có nhiều cửa, tôi lặng lẽ đi qua cánh cửa khép hờ, nhìn về phía cửa

lớn, mẹ kiếp! Đàm Đào Sênh và Hoàng Kiến Nhân đem theo mười mấy tên đang đứng

cạnh cửa, chắc chắn là bọn tay sai!

Khốn nạn, chúng cố ý dùng Hoàng

Kiến Nhân khiêu khích để có cớ vây đánh tôi. Lũ rác rưởi này khiến tôi phải rời

Ức Vạn, thù này tôi còn chưa báo mà chúng đã Muốn báo thù trước rồi.

Đàm Đào Sênh và Mạc Hoài Nhân nói

chuyện, tôi ở chỗ này nghe rất rõ.

Đàm Đào Sênh: “Trưởng ban Mạc,

chúng ta khó khăn lắm mới đợi được hắn đến, lẽ nào để hắn đi như vậy là xong?”

Mạc Hoài Nhân: “Không thể được.

Mối hận này sao có thể dễ dàng cho qua như thế? Không sợ các cậu cười chê, tôi

đã bị thằng ranh đó đánh mấy lần, lần nào cũng bị hắn đánh cho thành đầu lợn,

hôm nay tôi cũng phải cho hắn nếm mùi đó!”

Đàm Đào Sênh: “Trưởng ban Mạc,

nhưng hắn ta cũng rất giảo hoạt, hắn không động thủ trước thì chúng ta cũng

không có lý do động thủ. Chẳng may gây lớn chuyện thì chúng ta không xong đâu.”

Mạc Hoài Nhân: “Cậu cứ lên cho

tôi. Cậu chửi mười táM đời tổ tông của hắn, khi hắn động thủ trước thì chúng ta

sẽ cùng xông vào. Cấp trên hỏi thì nói hắn và cậu có mâu thuẫn, hai người cãi

nhau rồi hắn đánh cậu, còn đòi giết cậu, chúng tôi khó khăn lắm Mới khống chế

được hắn, may Mà có chúng tôi cứu cậu.”

Hai tên khốn kiếp Đàm Đào Sênh và

Mạc Hoài Nhân! Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, tôi vác đồ lên trốn ra

ngoài. Mười mấy người bọn chúng vẫn đang chờ, ngoài Đàm Đào Sênh, Hoàng Kiến

Nhân ra những kẻ khác toàn là bảo vệ, có mấy tên nhìn rất quen mặt. Tôi nhớ ra

rồi, mấy tên khốn đó lần trước cùng Mạc Hoài Nhân đến đánh tôi, không ngờ chúng

lại đến đây làm bảo vệ, oan gia ngõ hẹp.

Ra khỏi Ức Vạn, đón tôi là một

trận gió lạnh thấu tim can. Tôi lại chẳng còn gì nữa, không việc làm, không mục

tiêu, không phương hướng. Thành phố lên đèn phản chiếu ánh sáng những ngọn đèn

dưới mặt hồ, một ngọn đèn cô đơn trong số đó là tôi, âm thanh vỡ vụn của những

giấc mơ cũng là tôi.

Đi trên đường, theo thói quen đút

tay vào túi lấy thuốc lá, nhưng không còn nữa, tôi vào chửa hàng 24/24 mua.

“Anh bạn muốn mua loại nào?”

“Loại rẻ nhất, hai tệ ấy.” Tôi

quen với khái niệm rẻ nhất rồi, cái gì cũng rẻ nhất, tôi nhận ra Mua được cái

“rẻ nhất” cũng là một kiểu hạnh phúc.

Lấy diêm châm thuốc, tôi rít Một

hơi sâu, rồi vẩy tắt diêm, thuốc lá rẻ tiền đúng là đắng, cay đắng như đời hạng

tiện nhân vậy, nhưng có mùi thuốc lá là được rồi. Dùng diêm châm thuốc không

phải tính cách của tôi, nhưng khi nhận ra tiền mua một cái bật lửa có thể mua

được hai gói diêm thì tôi cứ dùng diêm suốt. Một cái bật lửa một tệ rưỡi, một

gói diêm bảy xu, hai gói là một tệ tư, một cái bật lửa dùng được mười mấy ngày,

mà một gói có tận mười hộp diêm…

Khi đợi đèn xanh tôi nhìn thấy xe

của Trần Thế Mỹ, nhìn qua cửa sổ xe thấy Bạch Khiết, tim tôi đập thình thình.

Bạch Khiết xinh đẹp đoan trang, đầy nữ tính, đàn ông từ nhỏ đến lớn đều nằm mơ

lấy được người phụ nữ thế này. Trần Thế Mỹ đang chọc cười, cô ấy tựa đóa mẫu

đơn đang nở rộ, vị nữ thần chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể lại gần.

Trần Thế Mỹ!

Khi đèn xanh sáng, xe Trần Thế Mỹ

lao vút đi, không biết sẽ đưa Bạch Khiết đến chỗ phong hoa tuyết nguyệt lãng

mạn nào. Tôi vốn đã ức chế, giờ thì vui rồi, đến thở cũng không nổi nữa, cả thế

giới này đang bỏ rơi tôi!

Tôi tâm trạng nặng nề lê bước về

cái ổ chuột của mình, Trần Thế Mỹ à Trần Thế Mỹ, Trần Thế Mỹ là cao thủ tán

tỉnh phụ nữ, câu được bao nhiêu bà cô giàu có, kiếm chác được bao nhiêu tiền?

Bạch Khiết đúng là có tiền nhưng không thể gọi là giàu có. Tên Trần Thế Mỹ đó

là vì sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Bạch Khiết sao? Chơi bời rồi vứt

bỏ?

Không được! Tôi không thể để Bạch

Khiết chịu đựng bấ