
í hơn, bèn độc ác đạp ga đâm cậu ấy một lần nữa. Cậu
sinh viên chết tươi dưới bánh xe của anh ta. Năm vạn là có thể xong
việc. Đương nhiên đó chỉ là tin đồn, chưa chắc là thật. Nhưng những lời
đồn như thế lan truyền cũng cho thấy được sự ngông cuồng của những kẻ có tiền. Mẹ kiếp, nếu có tiền, tôi sẽ lái xe tăng ra đường chơi. Thấy mấy
cái xe đùa với mạng người trên đường tôi sẽ chẹt cho nát cả người lẫn
xe! Rồi một đồng tôi cũng không chi, tất cả cùng kiện tới kiện lui mãi
không đâu vào đâu.
Không nói chuyện xa xôi thế nữa, lại nói chiếc xe con bấm còi điên
cuồng kia, sau khi ra khỏi đám người thì phanh két một cái, cửa ghế phụ
lái mở ra, một cặp chân dài bước ra, một bóng người quen thuộc xuất
hiện. Lý Bình Nhi? Tôi không hoa mắt, là Lý Bình Nhi, cô ấy gửi tới
người ngồi trong xe một cái hôn gió đầy lưu luyến. Chiếc xe đi xa dần,
trước bao ánh mắt trợn tròn của mọi người, Lý Bình Nhi đắc ý lắc mông,
hất túi, vểnh mặt, ưỡn ngực bước về phía cầu thang khu nhà, người phụ nữ thích hư vinh.
Tôi chạy theo, mặc kệ bà chủ đuổi đằng sau đòi tiền. Khi vào nhà cô
ấy không quay đầu lại, lấy chân khẽ đẩy cửa để đóng lại. Tôi nhân đó mà
chui vào nhà. Di động đổ chuông, cô ấy lấy ra: “Tổng giám đốc Viên,
vâng, vâng, cảm ơn anh! Cảm ơn anh đã đưa em về. Hôm nay em rất vui, ừm, được, anh lái xe cẩn thận! Ngày mai? Anh không cần đến đón em đâu.
Vâng, ừm, bye bye!” Là thằng vừa đưa cô ấy về.
Lý Bình Nhi ngắt máy, vuốt vuốt tóc rồi quay lại, nhìn thấy tôi say rượu, mắt đỏ ngầu thì giật mình: “Ai đó?”
Sau khi nhận ra tôi, cô ấy tiến lại, một tay khẽ lắc tay tôi: “Sao vậy?”
“Người vừa rồi là ai?”
“Tổng giám đốc Viên, là người đầu tư cho bộ phận ăn uống và tắm hơi của khách sạn bọn em.” Câu này cô ấy không gạt tôi.
“Em giải thích quan hệ giữa em và anh ta đi.”
“Ân Nhiên, anh đừng nghĩ lung tung! Anh phải biết là sinh tồn trong
cái xã hội này chỉ dựa vào thực lực của mình thôi là không đủ. Anh nhìn
những sinh viên đạt kết quả cao nhất của mỗi học kỳ trong trường, sau
khi ra trường làm được cái gì? Em có một người thân, thi viên chức điểm
cao nhất nhưng không phải cũng vô ích đó sao? Người ta xếp hạng nhất còn không thành công chức được, thế mà cả đám không đạt lại thành công
chức. Đấy là người ta có quan hệ, quan hệ, anh hiểu không?”
“Quan hệ? Quan hệ là Lý Bình Nhi em phải dùng cách hạ tiện như vậy để có sao?”
Lý Bình Nhi vẫn muốn giải thích với tôi: “Ân Nhiên, tình yêu không có tiền tài thì duy trì được bao lâu chứ? Anh tưởng chúng ta đang diễn
phim truyền hình dài tập sao? Không ăn không uống cũng có thể đi xe
sang, ở nhà đẹp, đi du lịch lãng mạn sao? Hai chúng ta đến với nhau ban
đầu là để chữa tâm bệnh, nhưng giờ em thấy anh rất tốt, muốn cùng anh
phát triển tiếp. Thậm chí sau này có thể kết hôn sinh con. Giờ có bàn
đạp tốt như vậy tại sao lại không dùng chứ? Anh có biết có bao nhiêu
người muốn tiếp cận tổng giám đốc Viên mà không được không?”
“Nhưng có người nào tiếp cận như em không? Rõ ràng là em dùng thân thể cho hắn ta!”
“Em không có! Mấy ngày nay em chỉ đi chơi cùng anh ta, mà cũng không
phải chỉ có mình em, còn có rất nhiều nhân viên khác trong công ty nữa!”
“Đó là nhân viên nào? Có phải là mấy cô nhân viên xinh đẹp như em cùng đi chơi với mấy ông chủ?”
Cô ấy không nói gì, coi như mặc nhận rồi.
“Hơn nữa em còn nói dối anh! Em bảo hôm nào cũng bận đi làm, không có thời gian nhắn tin cho anh? Nếu không phải em có quan hệ gì không nói
được với cái tên tổng gì gì đó thì sao em không thể nói với anh?” Từ khi Mẫu Đơn bỏ đi tôi cứ cảm thấy phụ nữ trên đời này đều không thể tin
tưởng được.
Hai hàng nước mắt cô ấy chảy dài trên má: “Tùy anh muốn nói em thế
nào thì nói. Em hạ tiện, em bán mình vì năm nghìn tệ mỗi tháng, thế được chưa?” Rồi cô ấy lặng lẽ ngồi xuống giường, lấy di động ra mở nhạc, giả vờ như không xảy ra chuyện gì, dù rằng nước mắt vẫn tí tách nhỏ xuống.
Tôi bỗng thấy mình thật quá đáng, không khí bức bối trong phòng khiến người ta nghẹt thở, tôi hít sâu một hơi quay người đi ra, cô ấy hoảng
sợ: “Anh ăn cơm chưa?” Cô ấy sợ tôi đi mất.
Tôi không nói gì, cô ấy nói tiếp: “Em biết anh sẽ ở đây đợi em, nên em gói về một số món ngon ở khách sạn về này.”
Tôi quay lại ôm lấy cô ấy, tôi chọn cách quên đi, tôi biết cô ấy gạt
tôi, nhưng tôi không muốn làm người quá thông minh. Thế giới này rất
hiện thực, phụ nữ luôn thích đàn ông thành đạt. Đàn ông thành đạt khác
với những người nhỏ bé như tôi, đến cái dáng móc gỉ mũi cũng có cảm giác trưởng thành chín chắn. Những chàng trai trẻ ở tuổi tôi chỉ ngồi trong
quán net, trốn tránh hiện thực xã hội bằng những trò chơi trên mạng. Con gái dễ dàng chấp nhận hiện thực hơn con trai.
Hôm sau Lý Bình Nhi tiếp tục đi làm, tôi cũng thích đi làm, nhưng
Hoàng Kiến Nhân sau khi tiếp nhận chức của tôi thì đầy vẻ lãnh đạo, gọi
cho tôi báo không cần đi làm nữa, cũng không cần viết đơn thôi việc cho
hắn nữa.
Sau khi Lý Bình Nhi đi, tôi lúc nào cũng thấy bất an, tôi không tìm
được bất cứ lý do nào để tin cô ấy cả, chỉ cố bắt mình không đ