
hiết biết.
Trời đã tối, Bạch Khiết tan làm rồi, trên đường đến nhà Bạch Khiết
tôi nhận được điện thoại của công ty nói người trực kho hôm nay có việc
gấp xin nghỉ, bảo tôi đi làm thay, tôi đành chán nản quay lại kho…
Vào kho, đi vào căn phòng dưới hầm của mình, tâm trạng vốn bức bối,
vừa bước vào cái nơi đến dưỡng khí cũng eo hẹp, càng ức chế hơn, tôi nằm phịch xuống giường, vẫn không nản lòng lấy điện thoại gọi cho Lý Bình
Nhi, vẫn tắt máy, tôi bất lực vùi đầu vào chăn.
Đang lơ mơ sắp ngủ thì nghe có tiếng người cố mở cửa phòng tôi.
Ngoảnh ra nhìn thì thấy Mạc Hoài Nhân và Đàm Đào Sênh xông vào. “Ồ, muốn đánh nhau hả? Ông đang tâm trạng không tốt đây, chi bằng lấy hai bọn
mày ra giải sầu” Tôi nhảy lên định xông tới thì thấy không chỉ có hai
tên cầm thú đó mà còn có mấy người dường như không phải nhân vật tầm
thường.
Tôi ngẩn người nhìn chúng, Mạc Hoài Nhân và Đàm Đào Sênh kéo ra một
công nhân trong kho, là người hôm nay bảo có việc xin nghỉ. Hắn xông lại chỗ giường rồi lật hết chăn gối của tôi lên, rất nhiều quần áo lót của
phụ nữ rơi ra, trên giường cũng có không ít.
Tôi đang không hiểu tại sao giường tôi lại nhiều thứ này đến thế thì
Mạc Hoài Nhân và Đàm Đào Sênh nói với mấy người kia: “Phó tổng giám Tào, chúng tôi không sai chứ!”
Người họ Tào tiến lại nhìn rồi quay sang tôi quát: “Cậu lên văn phòng tôi!”
Lúc này tôi mới bừng tỉnh: Giá họa!
Mạc Hoài Nhân bảo phòng hậu cần gọi cho tôi, đó chính là cái bẫy. Có
thể nói là Mạc Hoài Nhân và Đàm Đào Sênh đã rất dụng tâm, nhân khi các
nhân viên nữ bị mất trộm nội y đã để một đống trong chăn của tôi, số nội y này liệu có phải chúng lấy trộm không?
Tôi bấn loạn đi theo phó tổng giám Tào vào văn phòng, nó ở đối diện
văn phòng Lâm ma nữ, mà ngay bên cạnh đó là phòng của Mạc Hoài Nhân.
Điều này khiến tôi nghĩ liệu có phải ông ta và Mạc Hoài Nhân vốn dĩ đã
câu kết với nhau?
“Ngẩng lên nhìn tôi!” Phó tổng giám Tào quát lên khiến tôi run rẩy,
ông ta khoanh tay như đang phán xét một phạm nhân tội ác tày định, “Tên
gì?”
“Ân Nhiên.” Thường xuyên chịu sự áp bức của những kẻ cấp trên, tôi
cảm thấy mình không chỉ ghét mà còn có chút sợ hãi những kẻ tự cho mình
hơn người này.
“À, tôi biết cậu, anh hùng một mình bắt trộm.” Giọng của ông ta nhỏ hơn một chút,
Tôi vui mừng nói: “Đúng, đúng!”
“Cậu tưởng mình là anh hùng thì có thể tùy tiện làm mọi điều mình muốn sao?” Ông ta đột nhiên gầm lên.
Sau tiếng gầm đó tôi mới sực tỉnh, vốn dĩ tưởng rằng đội cái mũ anh
hùng kia là được phúc tinh chiếu rọi. Ai ngờ mình ở xó nào trong công ty cũng có một số kẻ đồng liêu ganh ghét, nghĩ đủ mọi cách bày mưu hãm
hại.
“Phó tổng giám Tào.” Tôi chưa từng gặp ông ta, có lẽ mới nhậm chức,
nhưng vừa nhìn là biết loại lưu manh giả danh trí thức, chẳng trách mà
dễ dàng cùng một giuộc với Mạc Hoài Nhân và Đàm Đào Sênh đến thế.
“Cậu giải thích xem tại sao trong phòng cậu lại nhiều nội y của phụ nữ như thế!”
Ông ta cầm cái giũa lơ đãng giũa móng tay, nhìn bộ dạng đó tôi biết
mình có nói gì cũng vô dụng, nhưng tôi vẫn nói: “Phó tổng giám Tào, tôi
vừa mới về kho là nằm lên giường. Còn về tại sao tôi vừa về thì các anh
xông vào đúng lúc, các anh phải rõ hơn tôi chứ?”
“Ý cậu là gì? Cậu muốn nói tôi và trưởng ban Mạc hãm hại cậu? Nói bừa!”
Ông ta lấy một tập tài liệu ném vào mặt tôi. Cảm giác bị sỉ nhục, tôi
nắm chặt tay, cúi đầu nhìn đống giấy tờ bay lả tả, tôi từ từ ngẩng lên
giận dữ nhìn ông ta, tôi nghiến chặt răng, rất muốn đánh ông ta một
trận.
“Nhìn cái gì mà nhìn?! Còn không nhặt lên?!” Ông ta lại ném thêm một tập nữa.
Tôi chầm chậm tiến lại gần ông ta: “Hét cái gì mà hét?!” Từ bên ngoài có tiếng phụ nữ, là Lâm ma nữ.
Phó tổng giám Tào vội vàng đứng dậy: “Lâm tổng giám, việc nội y của
nhân viên nữ trong phòng thay đồ bị mất trộm lâu nay khiến nhân viên
trong lòng bất an, tôi và trưởng ban Mạc đã tìm hiểu rất lâu, tốn không
ít thời gian, cuối cùng đã bắt được hung thủ!” Lão khốn kiếp này, lại
còn nói như đinh đóng cột như thế.
“Ân Nhiên? Tôi cũng nghĩ là loại người này làm.” Lâm ma nữ nhìn tôi.
Tôi từ bỏ ý định tẩn cho lão Tào kia một trận, đánh lão ta tôi còn bị
tống vào tù, cũng may tôi nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Phó tổng giám Tào, anh điều tra chuyện này cho rõ, nếu đúng như vậy, viết báo cáo tôi ký rồi gửi lên tổng bộ.” Lâm ma nữ coi tôi là loại hạ
lưu không xứng chạm vào người của cô ta. Chuyện đêm đó cô ta coi như bị
sỉ nhục, tôi tin cô ta không phải loại người lấy việc công trả thù
riêng. Nhưng chiếc cân tiểu ly của cô ta khó tránh khỏi việc nghiêng
nhiều hơn về phía đồng loại.
Thế giới này vốn không có đường, con người đi nhiều rồi mới thành
đường. Câu nói của tiền bối Lỗ Tấn đúng là kinh điển. Một câu nói dối,
một người nói là giả, nhưng nhiều người nói lại thành thật. Đàm Đào Sênh và Mạc Hoài Nhân, và cả người quản kho tôi đã truyền lại kiến thức về
quản kho cùng đổi trắng thay đen, tôi khó lòng tránh khỏi tai kiếp.
Khi họ ngồi viết báo cáo về việc tôi lấy trộm nội y, tôi căm phẫn sập cửa đi ra, chạy về phòng thu dọn quầ