
òn
hai chữ: Ly hôn. Nhưng khi tôi nói ra thì anh ấy khóc, nói vẫn yêu tôi, chỉ
chơi đùa với người phụ nữ kia mà thôi. Tôi chỉ nghĩ về một điều, có phải tôi có
vấn đề, nếu không sao chồng tôi cùng người phụ nữ khác nửa năm rồi mà tôi chẳng
hay biết chút gì? Chiều anh ấy đi làm, chị đồng nghiệp ở lại với tôi. Chị ấy
nói: Đàn ông mà, mỗi khi nhất thời hồ đồ đều vậy cả. Vừa rồi em cũng thấy đấy,
cậu ấy vẫn còn tình cảm với em, sao phải nhường người đàn ông của mình cho
người khác chứ? Nếu em rộng lượng được, chắc chắn cậu ấy sẽ cảm kích chết đi
được.” Tôi nghĩ cũng thấy chị ấy nói cũng có lý. Trong công ty, những đồng
nghiệp nam đã có gia đình toàn kể chuyện phong hoa tuyết nguyệt, không biết đã
ngoại tình bao nhiêu lần, chỉ là vợ họ không phát hiện ra mà thôi. Thế là tôi
quyết định tha thứ cho anh ấy.”
Sau đó tôi kể chuyện này với mấy
đứa bạn thân, chúng nó cũng khuyên tôi không nên ly hôn. Vì người bạn từng ly
hôn vì chồng ngoại tình, một mình nuôi con đã nói, hồi đó cô ấy thật quá ấu
trĩ, nếu là bây giờ đánh chết cô ấy cũng không ly hôn. “Đàn ông đều như vậy cả,
chỉ cần anh ta còn yêu gia đình, thân thể ngoại tình cũng không là gì.” Một
người bạn khác nói còn hiện thực hơn, cô ấy bảo giờ đi dưới chân đôi giày nghìn
tệ, mặc trên người cái áo hai nghìn tệ không phải nhờ chồng hết sao? Ly hôn rồi
thì chẳng còn gì nữa. Thật ra chồng tôi vẫn đối với tôi rất tốt, không có biểu
hiện gì là thay lòng đổi dạ. Tôi nghĩ có thể anh ấy chỉ chơi bời với người phụ
nữ kia thật. Sau khi anh ấy hứa không qua lại với cô ta nữa chúng tôi lại tốt
đẹp như xưa. Điều đáng sợ là rất nhanh sau đó tôi lại phát hiện đồ phụ nữ lạ
trên giường. Nhưng lần này anh ấy không hề hốt hoảng như trước mà chỉ bình tĩnh
nói rằng là một nữ khách hàng đánh rơi trên xe, anh ấy nhặt giúp. Tin nhắn và
điện thoại của anh ấy cùng trở nên tình tứ hơn, có lần nghe điện thoại đến nửa
tiếng đồng hồ. Tôi nổi giận thì anh ấy nói: “Không bàn chuyện làm ăn thì lấy
đâu ra tiền?” Nhưng vẻ mặt ngọt ngào của anh ấy thì rõ ràng không phải nói
chuyện làm ăn. Một buổi tối anh ấy uống say, trên áo sơ mi có vết son môi. Tôi
hỏi thì anh ấy cười cười vỗ mặt tôi, nói: “Cô gái ngốc, dù sao em cũng là chính
cung nương nương, sợ gì chứ.” Anh ta lại vô sỉ đến mức đó, từ hôm đó lần nào anh
ta muốn hôn là tôi đều tránh né.
Không lâu sau đó tôi thấy anh ấy
ôm ấp bạn tôi đi ra từ khách sạn. Đột nhiên tôi không còn giận dữ oán hận như
trước, chỉ lãnh đạm nhìn họ rồi bỏ đi. Anh ấy về nhà cầu xin tôi, tôi không nói
gì cả, thật sự là trái tim tôi đã chết rồi. Sau đó tôi hỏi tại sao anh ấy lại
ngoại tình, anh ấy nói tôi quá tốt, sống với tôi cứ như sống với mẹ vậy. Lần
cuối tôi thấy anh ta cùng một người chị em tốt của tôi trên giường nhà mình.
Tôi không nói gì cả, chỉ thu dọn đồ rồi đi. Sau lần đó chúng tôi ly hôn. Sau
khi ly hôn tôi cũng từng hy vọng một tình yêu hoàn hảo, nhưng mỗi khi đàn ông
nhìn tôi với ánh mắt chẳng có ý gì tốt, tay chân sờ soạng lên người tôi là tôi
thấy phản cảm.
Người phụ nữ hiện đại dù có kiên
cường độc lập đến mức nào, thì tận sâu trong đáy lòng cô ấy vẫn là bông hoa cô
đơn. Tôi ngày đêm vẫn mong chờ một vòng tay dịu dàng xoa dịu vết thương không
xóa nổi trong lòng. Gặp Trần Thế Mỹ, tôi nghĩ tôi cũng cần người yêu tôi thương
tôi, cần một bến đỗ có thể tránh gió tránh bão. Tôi yêu anh ấy, nhưng tôi chưa
thoát được ám ảnh. Mỗi lần anh ấy chạm vào tôi lại phản ứng lại bằng cách tránh
né.
Đến bệnh viện tìm bác sĩ tâm lý,
bác sĩ nói tôi bị trở ngại tình dục... Cô ấy điều trị, khuyên bảo tôi, nhưng
tôi vẫn không khỏi. Thật ra tôi nghĩ mình đã không còn tin đàn ông nữa rồi. Có
lẽ sau này khi gặp được một người khiến tôi vô cùng cảm động thì bệnh của tôi
mới khỏi được. Sự cảm động đó giống như cậu cho tôi vào lúc này vậy.”
Nói đến đây tôi đã hiểu tại sao
tối hôm đó Bạch Khiết lại nhìn tôi như thế. Cũng có nghĩa là người đàn ông nào
đến gần cô ấy cũng sẽ phản ứng như thế, chứ không phải cô ấy cho tôi là đồ háo
sắc. Phải trải qua vô vàn nỗi cô đơn khó lòng chịu đựng, biết bao sự giày vò
của đau đớn và buồn thương thì cô ấy mới có được sự thành thục, từng trải hoàn
hảo đến vậy.
Bạch Khiết bình tĩnh như đang kể
chuyện của người khác: “Ân Nhiên, nhưng tôi biết, tình cảm của tôi với cậu chỉ
có thể dừng lại ở tình chị em. Mấy tháng không gặp cậu đã thay đổi rất nhiều,
cậu trưởng thành hơn nhiều rồi. Cậu nên nghe lời tôi.”
“Chị Bạch, tôi hiểu...”
“Bên cạnh cậu nên có một cô gái
lương thiện như cậu vậy. Chúng ta... cậu vẫn là người em trai tốt của tôi.”
“Ừm.” Tôi gật đầu, tôi còn làm
được gì nữa? Tôi thích cô ấy, tôi yêu cô ấy, nhưng tôi có thể khiến cô ấy thích
mình, yêu mình như vậy không?
Trong lòng cô ấy luôn hướng về
một người giống như chồng cô ấy vậy, điềm đạm, trưởng thành, có sự nghiệp. Còn
tôi? Trong mắt cô ấy chỉ là một đứa trẻ...
Hai người chúng tôi trầm mặc một
lúc lâu, tôi nói: “Chị Bạch, tại sao chị lại... cùng với... phó tổng giám
Tào...?”
“Vì Trần Vũ Hàn. Công ty muốn
chọn một người l