
, bộ phận tiêu thụ, dưới đến bộ phận kho, ban quan hệ đối
ngoại. Hắc đạo hay bạch đạo trong công ty anh đều có quan hệ tốt đẹp. Anh làm
người cũng thật khiến người ta ngưỡng mộ, còn bất tận hơn cả tôi ấy chứ.”
Nói thế nghĩa là Lâm yêu bà đã biết tôi đưa Trần Vũ Hàn đến
ban quan hệ đối ngoại, có phải Vũ Hàn làm sai chuyện gì không? Hay Vũ Hàn không
làm được việc? “Lâm tổng giám, đúng là tôi đã cho Trần Vũ Hàn vào công ty bằng
cửa sau.”
“Do anh sắp xếp? Nhưng cùng lắm chỉ có thể ở kho các anh, sao
cô ta lại vào ban quan hệ đối ngoại?” Rốt cuộc thì cô ta muốn điều tra cái gì
đây?
“Lúc đó tôi thấy tính cách cô ấy cũng rất tốt nên sắp xếp cho
cô ấy vào kho, nhưng ai ngờ một vài lãnh đạo thấy cô ấy xinh đẹp thì bảo cô ấy
vào ban quan hệ đối ngoại.”
“Một vài lãnh đạo? Một vài là những ai? Anh cũng giỏi nhỉ,
trong một thời gian ngắn ngủi mà lôi kéo được không ít quan hệ.”
“Một vài lãnh đạo... tôi cùng không biết là những ai nữa...”
Tuy Mạc Hoài Nhân và tôi không đồng đạo, ai cũng có ý đồ riêng, lại còn thù hận
nhau. Nhưng tốt xấu gì hắn cũng từng giúp tôi, nếu để lộ ra, hại hắn cũng không
có gì, nhưng sẽ làm hỏng hết việc mà Vương Hoa Sơn giao. Nhưng tôi lại nghĩ,
không đúng, Mạc Hoài Nhân là tâm phúc của Lâm ma nữ, dù cô ta có lấy mạng tôi,
nhưng lẽ nào lại lấy mạng chó của Mạc Hoài Nhân?
“Vị lãnh đạo đó họ Mạc, đúng không?”
Sao cái gì cô ta cũng biết vậy...
“Cô đã biết rồi sao phải hỏi tôi?”
“Không có gì, chỉ là muốn xem anh có thành thực không, muốn
biết quan hệ giữa anh và Mạc Hoài Nhân đã khăng khít thế nào rồi!” Câu nói của
cô ta khiến tôi sững người, muốn biết quan hệ giữa tôi và Mạc Hoài Nhân khăng
khít thế nào á?!
Tôi chằm chằm nhìn Lâm ma nữ, vô cùng xinh đẹp, cô ta là
người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, không gì so sánh nổi, cô ta mang vẻ đẹp của thiên
sứ trên thiên đường. Vẻ uy nghiêm bức người của cô ta tuy nhìn có chút kỳ dị mà
nham hiểm, nhưng cũng không tà ác thiếu đường hoàng như bọn Mạc Hoài Nhân,
Hoàng Kiến Nhân...
Lâm ma nữ lấy ra một tờ giấy trắng, viết nhanh lên trên đó,
hầm hè nói: “Đừng tưởng có Vương Hoa Sơn là tôi không dám động vào anh!”
Đại sự không hay rồi! Cô ta lại muốn đá tôi đi?! Nghĩ đến
việc nỗ lực trong bao lâu nay chớp mắt lại về không khiến tôi bùng cháy nộ hỏa.
Mẹ kiếp, lại khai trừ tôi! Hồi quay về đã biết rồi, cô ta hận tôi đến tận xương
tủy sao có thể để tôi yên ổn chứ? Tôi chính là cái gai trong mắt, cô ta luôn
muốn trừ bỏ tôi. Đành... đành phải tìm Vương Hoa Sơn vậy.
Ai ngờ cô ta ngẩng lên nhìn tôi nói: “Không có gì, đùa anh
thôi!”
Tôi nổi điên, thanh niên, đặc biệt là người như tôi rất dễ
kích động. Hoặc có thể nói là, thế hệ chúng tôi ai cũng rất cá tính, có điều,
có cá tính không phải chuyện tốt, làm không khéo thì cá tính sẽ hủy hoại cả
cuộc đời. Tôi nổi giận đập bàn cái “rầm”: “Hoặc là cô trực tiếp đuổi tôi, hoặc
là để yên cho tôi làm việc! Cô làm thế là có ý gì?”
Lâm ma nữ lắc đầu: “Anh cũng sợ bị đuổi à? Tôi còn tưởng anh
không sợ trời cũng chẳng sợ đất? Tôi đã không đuổi anh, cũng không đuổi nổi,
anh thật lợi hại, có Vương tổng bảo vệ. Nhưng tôi cũng không để anh yên ổn
đâu!”
“Thế cô thấy chúng ta cả ngày cứ gây nhau như vậy rất vui
sao?”
“Anh không thích à? Anh nên thích mới phải chứ!” Cô ta
thật vô vị.
“Vô vị!” Tôi chửi một câu rồi
quay người bỏ đi.
Vừa quay người thì cô ta hét lên:
“Đứng lại! Ai cho anh đi?!”
Tôi dừng bước, quay người lại:
“Có việc gì thì nói đi, đừng có giả thần giả quỷ dọa người nữa có được không?”
“Không có gì, chỉ muốn nói chuyện
với anh về Bạch Khiết.” Cô ta ngả người ra ghế, ung dung nói.
“Bạch Khiết? Bạch Khiết làm
chuyện gì sai sao?” Tôi căng thẳng hỏi.
“Ồ, anh cũng rất quan tâm đến
Bạch Khiết nhỉ... Không sao, không sao, tôi nói sai rồi, là chuyện của Trần Vũ
Hàn, không phải của Bạch Khiết. Thấy anh căng thẳng thế, xem ra sau này nếu tôi
không thắng được anh thì ra tay chỗ Bạch Khiết là tốt nhất nhỉ?”
“Cô... cô...! Cô hận tôi, muốn
đối phó với tôi là được rồi. Liên quan gì đến Bạch Khiết?!”
“Vốn dĩ không liên quan đến cô
ấy, nhưng thấy anh quan tâm cô ấy thế, tôi nghĩ nếu khiến Bạch Khiết không
thoải mái thì chắc chắn anh sẽ khó chịu hơn Bạch Khiết gấp mười lần, như thế
thì tôi sẽ hả được giận rồi!”
“Cô! Đại trượng phu hành sự hà
tất phải nham hiểm, độc địa như vậy?” Trên dưới công ty này có ai chưa từng
lĩnh giáo cao chiêu của Lâm ma nữ cơ chứ? Ngay Vương Hoa Sơn cũng phải dè chừng
vài phần, có thể thấy cô ta khủng bố đến mức nào.
“Đại trượng phu? Tôi đâu phải đại
trượng phu? Đùa anh chút thôi, sao tôi có thể là loại người đó chứ, phải không?
Nói chuyện chính vậy, Trần Vũ Hàn là do anh đưa vào ban quan hệ đối ngoại đúng
không?”
“Thế thì sao?”
Đáng chết, nói với tôi toàn những
lời không đâu như vậy, tôi không hiểu rốt cuộc cô ta muốn nói gì nữa.
Nói chuyện Bạch Khiết, Trần Vũ
Hàn, An Tín, An Lan cô ta thật sự chỉ muốn đùa với tôi thôi sao?
“Ân Nhiên, biểu hiện của Trần Vũ
Hàn ở ban quan hệ đối ngoại rất tốt, cô ấy là một nhân tài, anh có công tiến
cử, c