
thật cẩn thận...
Làm điều xấu thì hay chột dạ, giờ tôi giống như đang diễn
kịch vậy, mồ hồi cũng túa ra không ngừng. Nhìn kỹ thấy trên chiếc bánh còn có
mấy hàng chữ: Mãn mục sơn hà không niệm viễn, lạc hoa phong vũ cánh thương
xuân. Bất như liên thủ nhãn tiền nhân.
Câu thơ của Yến Thù ý nói khi sông núi cách xa, hoa tàn
nguyệt lặn rồi mới biết trân trọng người trước mắt mình. Những dòng chữ này là
Vũ Hàn viết lên muốn Bạch Khiết hiểu ý tứ của tôi.
Nhìn Bạch Khiết dáng vẻ ôn tồn nho nhã xinh đẹp động lòng
người, tôi nhận ra kẻ nghèo túng như tôi còn không an phận huống hồ là những kẻ
có tiền có quyền. Nếu hôm nay Trần Vũ Hàn không sắp xếp hết những điều này thì
có lẽ tối nay Bạch Khiết sẽ trở thành sở hữu của Tào Sắt thật.
Bạch Khiết vẫn đang ngây ngất: “Cảm ơn cậu. Ân Nhiên.”
Chỉ một câu đó thôi, dù có chết tôi cùng thấy đáng (tôi chỉ
được vậy thôi sao)...
Trong hoàn cảnh khiến lòng người mê đắm này, tôi cũng có dũng
khí để theo đuổi tình yêu. Lấy bật lửa châm nến trên bánh: “Chị ước đi.”
Bạch Khiết nhắm mắt ước, thổi tắt nến, cắt một miếng bánh đưa
cho Vũ Hàn trên sân khấu. Vũ Hàn lạnh lùng nhận lấy, ăn vài miếng, cúi người
với Bạch Khiết rồi rời khỏi quán.
Thời đại bây giờ, giao dịch nhiều hơn giao lưu, người tình
nhiều hơn người yêu, sự cố tình yêu nhiều hơn câu chuyện tình yêu, tình yêu
cưỡi ngựa xem hoa nhiều hơn tình yêu thủy chung son sắt. Trải qua nhiều chuyện
như vậy tôi cũng không còn ấu trĩ tới mức tin vào tình yêu nữa, chỉ có thể mơ
mộng, mơ mộng về một niềm hạnh phúc sớm nở tối tàn, hạnh phúc dù chỉ trong một
đêm.
Bạch Khiết ăn mấy miếng bánh, quay sang tôi cười thân thiện:
“Còn giận tôi không?" Làn da trắng nõn, đôi mắt long lanh có thần, chiếc
mũi thẳng mà cao, một vẻ đẹp thuần khiết. Cô ấy có ngũ quan và dáng người hoàn
toàn đáp ứng tiêu chuẩn thẩm mỹ của đàn ông tự cổ chí kim: gương mặt trái xoan,
đôi mắt bồ câu, đôi môi hồng anh đào và dáng người với những đường cong hoàn
hảo. Cái “vốn đẹp" tiêu chuẩn đó có thể nói là chuẩn mực trong mọi thời
đại, cộng với khí chất thanh cao nho nhã, đàn ông có phát điên lên cũng chẳng
có gì lạ.
“Đúng là từng vô cùng tức giận, nhưng giờ thì hết rồi.”
Cô ấy khẽ trách: “Cậu ấy, cứ như đứa trẻ to xác. Giận cái
là đi mất.” Cô ấy muốn nói lần trước khi tôi muốn hôn, nét mặt và cử chỉ của cô
ấy khiến tôi giận bỏ đi.
“Không quay người bỏ đi thì có
chuyện gì nói được chứ? Mỗi lần nghĩ đến việc chị coi tôi là tên háo sắc không
giận không được.”
“Tôi không chỉ coi cậu là tên háo
sắc, tôi coi tất cả đàn ông tiếp cận mình là tên háo sắc hết. Vì tôi bị trở
ngại về tình dục...”
“Trở ngại về tình dục? Bệnh gì
vậy?” Tôi hỏi.
“Chồng tôi thuộc loại hình đàn
ông chín chắn điềm đạm. Năm đó khi theo đuổi tôi đã nổi bật lên như con tôm hùm
được cả hương lẫn vị. Bạn bè đều nói sau này tôi sẽ có cuộc sống của bà hoàng
rồi. Nhưng tôi lại là người phụ nữ có tình mẫu tử rất sâu đậm, khi đã yêu người
đàn ông nào thì không muốn anh ấy chịu khổ, càng không thể nhìn người đàn ông
mình yêu ngày nào cũng đeo tạp dề, chìm vào thế tục. Sáng nào tôi cũng dậy
trước anh ấy, khi đánh răng rửa mặt tiện thể sẽ đổ nước đầy cốc, lấy kem đánh
răng cho anh ấy, sau đó làm bữa sáng. Tối tan làm, việc đầu tiên khi về nhà là
tôi vào bếp làm cơm cho anh ấy. Trước khi cưới trình độ bếp núc của anh ấy rất
cao khiến tôi cảm thấy bất an. Tôi chăm chỉ học nấu ăn, cuối cùng cũng có ngày
anh ấy tâm phục khẩu phục thừa nhận tôi là đầu bếp chân chính. Cũng từ hôm đó
anh ấy không xuống bếp nữa. Trong tủ quần áo tôi giặt giũ là lượt phẳng phiu
cho anh ấy. Tối ăn cơm xong tôi rửa bát, anh ấy đứng bên cạnh kể chuyện ở công
ty, thỉnh thoảng còn tình tứ ôm tôi từ đằng sau. Phụ nữ làm việc nhà, người đàn
ông ôm cô ấy từ phía sau nói chuyện, đó là việc tôi cảm thấy lãng mạn nhất. Tối
mùa đông, nếu anh ấy lười tắm thì thậm chí tôi sẽ lấy chậu nước nóng rửa chân
cho anh ấy.
Sau khi kết hôn, tôi vốn tưởng
chúng tôi sẽ như thế mãi, nhưng không ngờ một ngày thứ hạnh phúc ấy đã kết
thúc. Buổi trưa hôm đó đến không hề có dấu hiệu báo trước. Hồi đó tôi làm việc
trong công ty may mặc hàng cao cấp, ông chủ bỗng nhiên có tâm trạng tốt, nghe
nói dưới nhà tôi có quán ăn Mông cổ, thế là ông ấy mời đồng nghiệp đi ăn. Ăn
xong tôi gói về cho chồng món thịt dê anh ấy thích. Công ty anh ấy khá gần công
ty, thỉnh thoảng cũng về ăn trưa, công ty tôi xa nhà, chưa bao giờ về trưa cả.
Điều kỳ lạ là cửa mở thế nào cũng không được. Tôi nghĩ chắc chắn có trộm, liền
gọi điện thoại cho đồng nghiệp. Mọi người đứng trước cửa, có người bảo báo cảnh
sát, người bảo phá cửa. Đang bàn bạc thì tôi nhận được tin nhắn của anh ấy “Anh
đang ở trong nhà, em bảo mọi người về đi.” Một chị ở bên cạnh vừa hay nhìn thấy
tin nhắn, lập tức hiểu ý vỗ vai tôi. Tôi thấy hỗn loạn, không biết phải làm thế
nào.”
Chị ấy tìm cớ bảo đồng nghiệp đi.
Vào khoảnh khắc cửa mở ra, một người phụ nữ dùng khăn tắm quấn quanh đầu chạy
ra, còn chồng tôi thì ấn tôi vào tường như với phạm nhân. Trong đầu tôi chỉ c