
gười sống trên
đời này không yêu sẽ bị coi là khác người, tin đồn dấy lên, tôi chấp nhận một
người học nghiên cứu sinh. Anh ấy hơn tôi hai tuổi, trung thực vững chãi, rất
tốt với tôi, ai cũng nói chúng tôi rất xứng đôi. Tôi và anh ấy qua lại một năm,
chưa từng thấy ngượng ngùng, anh ấy rất dịu dàng, cũng rất nghe lời tôi, nhưng
tôi cảm thấy ở bên anh ấy chỉ là một kiểu đối phó, là sự lựa chọn khiên cưỡng.
Tận sâu trong trái tim tôi chưa bao giờ có cảm xúc mãnh liệt với anh ấy, càng
không biết đến sự nhớ nhung đến phát điên. Ở bên anh ấy thậm chí tôi còn có thể
tưởng tượng được cuộc sống mấy chục năm sau như thế nào: kết hôn sinh con, sống
một cuộc sống vô vị, nhạt nhèo.
Sau khi chú tôi xảy ra chuyện, chúng tôi không còn gì nữa,
rơi từ thiên đường xuống địa ngục. Anh ấy biết được điều đó, vốn tưởng anh ấy
sẽ dịu dàng ở bên cạnh khích lệ tôi. Nhưng nào ngờ anh ta theo đuổi tôi là vì
tiền...
Anh ta đá tôi, tôi thấy anh ta ôm đứa con gái khác ở cổng
trường. Lúc đó tôi đã có con với anh ta, ba tháng rồi, tôi lặng lẽ đi phá. Bố
tôi không có tiền bị bệnh viện đuổi về, tôi đành phải đi kiếm tiền khắp nơi.
Những người họ hàng thân thích, bạn bè trước đây vừa biết tôi đến mượn tiền là
tránh mặt. Tôi đành đi vay nóng, tiền điều trị cao ngất ngưởng, số tiền tôi có
được cũng chỉ như muối bỏ bể. Cuối cùng bố tôi đi rồi, không còn phải chịu sự
hành hạ, giày vò nữa. Tôi không buồn, tôi rất vui. Vì trước khi đi bố đã rất
vui.
Sau khi bố tôi qua đời, chú tôi ở trong tù đau đớn đến không
muốn sống nữa, cũng bị bệnh mà qua đời. Lúc đó tôi rất muốn đi theo họ, nhưng
rồi tôi nghĩ, họ đã hy sinh nhiều vì tôi như vậy, lẽ nào tôi lại chôn họ ở khe núi
trong làng sao? Ngay một nơi an nghỉ tử tế cho họ tôi cũng không có, như thế
làm sao báo đáp được họ?
Vì tiền học và nợ nần chồng chất, để thằng đã bỏ tôi không
coi thường, tôi bắt đầu đi tìm việc. Chưa tốt nghiệp đại học... không phải
thấp, nhưng cũng chẳng cao, tôi không muốn làm mấy việc lương nghìn tệ, đành
phải làm gái phục vụ rượu trong quán bar. Nhưng tôi chưa bao giờ để khách hàng
có được thân thể mình. Lần trước anh hỏi số thuốc trong gót giày của tôi là
những gì, một số là thuốc khiến người ta nảy sinh ảo giác. Nếu phải ngủ cùng
khách tôi sẽ lén cho anh ta uống thuốc này, rồi hôn, cởi quần áo, tôi luôn nắm
đằng chuôi. Anh ta uống thuốc rồi dần dần sẽ ngủ mất, sáng sớm toàn thân mệt
nhoài, nhớ lại sẽ tưởng rằng đã có một đêm điên cuồng... Sau đó tôi gặp anh,
cảm ơn anh đã nhận tôi vào công ty.”
Tôi thở dài: “Vũ Hàn, không phải chỉ em thê thảm vậy đâu, dù
là A Tín, hay Sa Chức, hay là anh, hoặc Bạch Khiết, mỗi người đều có nỗi bi
thảm riêng của mình. Con người được sinh ra trên thế giới này vốn dĩ để chịu
tội.”
“Giao thiệp, tôi rất thích công việc này. Tôi sẽ không bỏ đi
đâu, đây là cơ hội tốt nhất trong đời tôi. Tôi mà đi thì thật sự sẽ suy đồi
mất.”
Tôi mừng thầm: “Em nghĩ vậy thì tốt quá rồi! Nhất định em sẽ
làm tốt thôi. Anh tin em!!!”
Miệng kề ly rượu, nụ cười thoảng ẩn thoáng hiện, cô ấy nói:
“Tôi đã quen nhìn những kẻ hủ bại của trần thế, thật sự chưa từng thấy người
nào thẳng thắn bộc trực không bị đồng hóa như anh!”
“Giờ anh cũng không tin lắm vào chuyện ác giả ác báo nữa rồi.
Vũ Hàn, việc học của em thế nào?”
“Học hành? Trước đây khi còn tiền tôi không nghĩ nhiều, cứ
ngây thơ nghĩ sau khi tốt nghiệp là tìm được một công việc tốt. Nhưng khi đã
thực sự bước vào xã hội, tôi cảm thấy việc dạy trong trường hoàn toàn là công
cốc, mất nhiều tiền như vậy, mỗi năm mấy vạn tệ, khi tốt nghiệp thì ai cũng tìm
được công việc lương mấy vạn tệ một năm sao?”
“Đúng rồi Vũ Hàn, sao em biết Bạch Khiết ở đây?”
“Một lần lên trang web của công ty, thấy tin đổi giám đốc nội
vụ, tên giám đốc mới là Bạch Khiết. Tôi đã nghi ngờ rồi, sau đó dần dần tôi
điều tra được. Công ty cần chọn một người trong ban quan hệ đối ngoại để làm
người đại diện sản phẩm, chụp ảnh quảng cáo. Sau khi Bạch Khiết biết được, cảm
thấy nhân viên mới như tôi không thể được nhận chuyện tốt như thế, bèn đi lấy
lòng phó tổng giám Tào để giúp tôi. Chức vụ giám đốc bộ phận chăm sóc khách
hàng hiện giờ của Bạch Khiết cũng là sự quan tâm đặc biệt của phó tổng giám Tào
dành cho Bạch Khiết.”
“Tay họ Tào này đúng là có bản lĩnh.” Trước đây vì Lý Bình
Nhi tôi đã có xích mích với hắn, giờ lại vì Bạch Khiết nữa.
“Tôi rất cảm kích việc Bạch Khiết bất chấp tất cả giúp đỡ
tôi. Tối nay là sinh nhật của Bạch Khiết, phó tổng giám Tào đã bao cả tầng hai
của quán này để chúc mừng Bạch Khiết.”
Không ngờ hắn lại chi tiêu phóng khoáng như vậy. Có lẽ vừa
rồi hắn nói đúng, tình yêu cần có tiền bạc để duy trì.
“Em biết thế còn kéo anh tới đây, để anh khó chịu sao?” Tôi
xót xa nói.
Vũ Hàn cười tựa đóa hoa nở kiêu ngạo trong gió lạnh: “Không
biết anh đã đọc tiểu thuyết võ hiệp của Lưu Tâm chưa?
Trong đó có một câu tôi mãi mãi không thể quên: thay vì lấy
lòng kẻ khác, không bằng trang bị cho bản thân; thay vì trốn tránh hiện thực,
không bằng mỉm cười đối diện với cuộc đời;