
uối tháng tăng lương, có vui không? Cho anh vui năm giây... Trong quy định
công ty, nhân viên có công tiến cử nhân tài được thưởng ba đến năm nghìn tệ tùy
mức độ. Được rồi, hết năm giây, anh vui đủ rồi. Nhưng vừa rồi anh cãi cấp trên,
thái độ bất hợp tác, còn đập bàn chửi bới, hành vi thiếu chừng mực, quy định
công ty có viết, nhân viên công khai có thái độ chống đối, trừ mọi khoản tiền
thưởng, trừ lương... Trừ lương thì thôi, nhưng còn tiền thưởng ấy mà...”
Tôi nộ khí xung thiên: “Lâm ma
nữ... cô... cô... có loại người chơi đùa người khác như cô sao? Thôi đi, tôi
cũng chẳng nghĩ sẽ có thưởng thiếc gì.”
“Cái gì? Lâm ma nữ? Anh đặt biệt
danh cho tôi?” Cô ta nổi xung lên.
Thôi chết, lần này thì xong rồi,
bị kích động tôi hét cả biệt hiệu của cô ta ra rồi.
“Theo quy định công ty, tự ý đặt
biệt hiệu bất nhã cho cấp trên, gây ảnh hưởng xấu, trừ lương!”
Cô ta gọi ngay cho thư ký Hà Khả:
“Hà Khả, ghi lại cho tôi, phó ban tổng hợp Ân Nhiên, sỉ nhục, đặt biệt hiệu bất
nhã cho cấp trên. Quy định ghi thế nào thì làm như thế... vậy thì trừ đi.”
Cô ta đặt điện thoại xuống cái
cạch, nhìn tôi đầy nham hiểm: “Không tồi, không tồi, Lâm ma nữ, cái biệt hiệu
này tôi cũng rất thích. Nghe giống như biệt hiệu của Tiểu Đông Tà Quách Tương,
con gái của Hoàng Dung trong Thần Điêu đại hiệp vậy. Không sao, anh đừng căng
thẳng, chỉ trừ tiền thưởng tháng này thôi, cũng không nhiều lắm. Còn may anh
không đặt cho tôi mấy cái tên như yêu bà, phù thủy gì đó.”
Tôi toát mồ hôi lạnh, mẹ kiếp...
may thế, vừa rồi không buột miệng chửi “Lâm yêu bà”, không thì thưởng tháng sau
cũng chẳng còn nữa.
“Ân Nhiên, anh nói xem, để Trần
Vũ Hàn làm người đại diện hình tượng cho sản phẩm của công ty được không?”
Vấn đề có tính quyết sách thế này
hỏi tôi làm cái gì?
Có phải lại bẫy tôi không?
“Tôi nghe nói tổng bộ hạ lệnh
cạnh tranh công bằng, lại là bỏ phiếu quyết định, cô hỏi tôi làm gì? Tôi có làm
chủ được đâu.”
“Aiz... Đừng nói vậy, tổng bộ hạ
lệnh có là gì chứ? Bỏ phiếu không phải chỉ là hình thức thôi sao? Chẳng lẽ
chúng ta không tự quyết định được?” Còn làm vậy được sao? Lâm yêu bà đúng là
không phải nhân vật tầm thường...
Nhưng việc làm tự gây họa vào
thân như thế tôi vẫn nên tránh xa thì hơn. Đương nhiên tôi cũng rất hy vọng
Trần Vũ Hàn được làm người đại diện cho sản phẩm. “Lâm tổng, cô hỏi tôi cũng vô
ích thôi, chuyện này... con mắt của mọi người đều rất công bằng..”
“Trần Vũ Hàn, tôi từng gặp rồi,
là cô gái lần trước đi gặp khách hàng cùng chúng ta, là nhân tài đấy. Cô ấy còn
có đôi mắt phượng khiến chúng sinh điên đảo, kết hợp hoàn hảo với gương mặt,
thật hiếm có. Toàn thân toát lên sức sống của thanh niên thời đại mới. Tôi vẫn
luôn muốn để cô ấy làm người đại diện. Trên dưới chỉ có cô ấy mới có thể nâng
hình tượng của công ty lên mức cao nhất.” Lâm ma nữ cô phân tích cũng rành rọt
lắm, nhưng nói mấy cái đại sự không liên quan đến tôi làm gì?
“Lâm tổng giám quản lý bộ phận
thị trường tốt như thế, tôi tin vào con mắt nhìn của Lâm tổng giám.” Dù sao tôi
cũng không phản đối, tôi cũng không nói thẳng là ủng hộ, tránh gây phiền phức
sau này. Vũ Hàn, lần này anh không giúp được em rồi. vì người phụ nữ trước mặt
đây không phải loại tầm thường, đừng nói đến việc đấu với cô ta, thậm chí anh
không thể chống cự được một hiệp.
“Tôi cho anh một cơ hội kiếm
tiền. Đây là sản phẩm mới của công ty chúng ta, máy bộ đàm. Không phải bộ đàm
bình thường, là loại dùng trong khoảng cách siêu xa, nhiều chức năng, chất
lượng hàng đầu. Công ty cần làm quảng cáo, nhưng kế hoạch đưa lên không phải
quá quê mùa thì là quá câu nệ, còn có quảng cáo đã out mười năm trước rồi còn
trình lên? Một lũ ngu ngốc! Nói chung có rất nhiều kế hoạch nhưng tôi không vừa
mắt cái nào hết. Anh là thanh niên trẻ tuổi, tư tưởng chắc chắn khác hẳn đám
người già cỗi tự cho mình kinh nghiệm phong phú kia. Có lẽ thanh niên trẻ như
anh làm quảng cáo sẽ hấp dẫn mọi người hơn.”
“Cái này... tôi chưa bao giờ làm
quảng cáo gì cả. Tôi... thực sự là không biết làm.”
“Có gì khó đâu? Chỉ là viết mấy
trăm chữ về ý tưởng quảng cáo. Cũng đâu phải di thư, có gì khó viết đâu? Có
thông qua không tôi nói là được, nếu đám người kia có chút khả năng thì tôi
cũng đâu cần làm phiền tới anh? Còn nữa, nếu sáng kiến của anh được duyệt cuối
cùng thì việc bỏ phiếu tìm người đại diện cũng khỏi làm nữa, quyết định luôn
Trần Vũ Hàn! Nếu sáng kiến quảng cáo thông qua, thưởng năm vạn. Này, đây là số
kế hoạch của những nhân viên không được việc gì kia, anh cầm về xem, chắc có
ích đấy.” Cô ta đưa hết kế hoạch mà những đồng nghiệp khác vất vả nghĩ ra cho
tôi thật.
Lẽ nào nếu tôi cầm đống này về
xem một lượt, thấy cái nào tốt thì làm theo y xì như thế là coi như đó là sáng
kiến của tôi? Như thế này không phải Lâm ma nữ cho không tôi tiền sao? Hay là
lần đó thấy tôi đưa ba mươi nghìn đô, trong lòng vui sướng nên muốn ngầm giúp
tôi?
“Còn ngẩn ra đó làm gì? Mau trở
về vị trí! À phải, những bản kế hoạch này đều là của các đồng nghiệp khác vất
vả viết ra,